[ trích “Ký Ức Đen” ]
ngày nào tôi cũng nhìn thấy lũ bò gặm cỏ cắn vào những ngọn cỏ non tơ nơi gò thổ mộ của làng
với tuổi thơ tôi thì thế giới của lũ cỏ và thế giới của lũ bò gặm cỏ chỉ là một
ở thế giới ấy cỏ như những vật thể để bù vào chỗ còn thiếu nơi những vật thể khác
dường chẳng có sự trắc trở nào trong sự bù đắp giữa cỏ và lũ bò gặm cỏ ngoại trừ những tai họa đến từ phía khác
phía của nắng cháy và bão lũ
cỏ và gặm cỏ như được khởi lên tự buổi nguyên sơ
như chim và rừng cây như nước và dòng suối như mây và bầu trời cũng khởi lên từ buổi rất lâu
cũng như tình yêu của tôi và em cũng khởi lên từ buổi rất lâu và mãi tới hôm ấy mới nói ra được
bằng lời