Lảo đảo một áng mây chiều

 

   những hình thức phúng dụ bao giờ  cũng mê hoặc tôi

 

 tôi thực sự bị lạc vào những câu thơ của nàng, thế giới rộng lớn thế em không thể ở mãi một nơi, nàng từng nói với tôi, cứ tưởng là nàng chỉ nói thế và chẳng đời nào ra đi, nhưng nàng đã ra đi thật, tôi đến nhà trọ của nàng, hoàn toàn vắng bóng, chỉ còn nhìn thấy mỗi mẫu giấy nhỏ với những câu thơ vô định, em gửi đời mình vào khúc hát/lảo đảo một áng mây chiều… em đã bỏ tôi đi vào một buổi chiều, nhưng là chiều nào vậy, tôi đã thực sự bị lạc vào những câu thơ   của nàng, từ thành phố này nàng ra đi, tôi chỉ biết chắc mỗi điều đó, từ thành phố này chúng tôi đã gặp nhau, yêu nhau, và luôn quấn quít bên nhau, cũng chỉ năm ba hôm trước đó nàng nói với tôi là nàng sẽ ra đi, và đó cũng chỉ là do bỗng có sự thay đổi trong cách nhìn thế giới của nàng, dịch chuyển là điều cần thiết đối với em sao, tôi chỉ còn biết là phải đi tìm nàng, cứ nhắm trần gian đông nghịt mà đi, nhưng là em muốn gửi đời mình vào khúc hát nào, trải bao nước biếc sông hồ gió mây luôn vẫy gọi trăng sao nhưng vẫn cứ muốn quay về để được nhìn thấy em, những bài hát rong cổ đại kiểu như thế thì tôi biết chắc là nàng không thích, sự cường điệu đôi khi làm mất đi sự thành thực của thi ca, nàng từng nói với tôi, vậy thì em gửi đời em vào khúc hát nào, tôi chẳng có ý định nào trong nghĩ ngợi nhưng đã thấy mình đứng trước nhà khiêu vũ của thành phố, “các bạn hãy làm một bước nhảy thật đẹp vào chốn kỳ diệu của thế giới”, lời kêu gọi nhảy ấy có thể có sức tác động lớn hơn những lời kêu gọi hòa bình, hay kêu gọi chấm dứt chiến tranh [đang diễn ra nhiều nơi trên thế giới] bỡi tấm áp phít to tướng mô tả về nhảy bằng cả hình ảnh lẫn ngôn từ đặt ở mặt tiền nhà khiêu vũ ngày đêm đập vào nghĩ ngợi của người dân thành phố, cũng có thể sự thèm muốn ôm nhau nhảy bắt đầu từ tấm áp phít này, vào giờ này ai đang làm ở các nhà máy ai đang đi cày và ai đang nhảy nhỉ, tôi nghĩ ngợi, thứ âm nhạc chết tiệt từ trong sàn nhảy chảy ra có xu hướng làm tôi cứ thấy tức giận, có vẻ quyết liệt, vội vã và hỗn độn, thứ âm thanh đầy sức dồn nén ấy từ bên trong ngôi nhà tiếp tục chảy ra, tôi cứ đứng chết lặng trong thứ tâm trạng bỗng dưng trống rổng,   nhưng là em gửi đời mình ở đâu vậy em, tôi rời thành phố đi tìm nàng trong tình cảnh một kẻ mất phương hướng, có phải em biết khi rời khỏi nơi đây là em bắt đầu một cuộc sống cô độc, và rồi lại đến lượt tôi cô độc, chiều hôm ấy tôi đứng một mình nơi bờ con sông tôi chưa từng biết, có những dòng sông cả đời ta chưa từng đến, rồi ta lại đến để ngắm nhìn con nước trên sông trong vẻ xa lạ được dấu kỹ đằng sau niềm bí ấn, thế giới là một niềm bí ẩn đầy sức quyến rủ, tôi lại đợi em vào một chiều có áng mây trôi trên đầu mình, tôi thì đợi em, còn những người đàn ông và đàn bà ấy thì đợi lời phán quyết của quan tòa nơi pháp đình được thiết lập ở ngay ngôi làng bên sông, dường người ta sắp treo cổ ai đó thì phải, tôi loáng thoáng nghe thấy những lời buộc tội của quan tòa   vang lên ở chiếc loa phóng thanh được mắc ở một nơi cao nào đó trong làng, tôi chẳng hứng thú chi để nghe thấy những chuyện buồn như thế, nhưng dường như sự phán quyết đã xong, từ trong làng đám người dự nghe phiên tòa đang túa ra, thấy có những người đang khóc, và những người đang cười, tôi không rõ hết về bọn họ, nhưng có lẽ, chắc hẳn là có người bị kết án phải chết, và những người còn lại thì có kẻ khóc, có kẻ cười, sự chó má của cuộc sống nó nhào trộn, cào cấu, và chì chiết con người đến thế hay sao, tôi cứ muốn sang sông, nhưng chẳng thấy có bến nước nào hay có con đò nào trên sông, em đang ở đâu vậy em, không có một tin tức nào về nàng cả, hoàn toàn không có, tôi lại đứng chết lặng dưới bầu trời chiều lặng lẽ.

 

giã, tháng 12.2016

Share

Leave a Reply

Your email address will not be published.