Sự chuyên chở của dòng sông

 

Cứ sợ câu chuyện kể của mình lạc lõng giữa cuộc đời rộng lớn, tôi phải bắt đầu từ con sông Vòi Vọi. Con sông chảy về từ miền rừng núi Thiên Sơn đã dành riêng một phần sông nước cho quãng đồng ruộng phía tây làng tôi. Một dòng sông vốn mang trong mình nghĩa vụ làm ra cơm áo còn phải luôn chuyên chở những đau thương mất mát của con người. Và cho đêm hôm ấy lại chuyên chở thêm sự lầm lẫn của những kẻ cô độc. Tôi là kẻ cô độc. Đêm tháng chạp tôi lang thang ra sông Vòi Vọi. Những trăm năm qua, kẻ đêm ra ngồi nơi bến nước, hay sang đò đêm, chẳng phải những kẻ bình thường. Đốt nửa mảnh trần gian ném vào sông nước…Chữ nghĩa của những ai chép chồng lên nhau nơi gọp đá chỗ bến nước. Trăm năm qua, biết bao nhiêu người đem nỗi buồn của mình ghi lên cái gọp đá chỗ bến nước, hay là đem thả xuống dòng sông. Người mẹ mất con. Hay người con trai, hay người con gái, mất người tình. Hay cũng có thể là khách đường xa, nghe chuyện sông nước, cám cảnh làm ra khúc hát. Dòng sông tựa góc nhân gian chỉ để chuyên chở những nỗi buồn. Đêm đầu tháng chạp trăng non nhìn thấy ở lưng trời. Cũng đã lâu tôi mới trở lại bến nước. Người con gái đưa đò đêm không quen, đang neo đò đợi khách. Ông sang sông? Cô gái hỏi. Giọng nói hệt như giọng nói của nàng. Tôi nói là mình chỉ đi dạo cho đỡ buồn. Tôi nói thật lòng. Vì đêm cuối năm cứ thấy nhớ nàng. Đêm cuối năm chúng tôi đứng bên nhau dưới vòm hoa giấy nơi đầu hè nhà nàng, hẹn qua sang năm sẽ làm đám cưới. Lời nói chúng tôi có lũ vạc ăn đêm đang bay qua trên bầu trời trên đầu làm chứng. Qua năm sau, bỗng từ miền rừng núi Thiên Sơn thổi về ngọn gió chướng. Tôi chỉ còn biết đổ thừa cho gió chướng. Ngọn gió thổi nàng về phương trời khác. Nàng đã bỏ tôi mà đi lấy chồng. Nhưng tôi vẫn cứ thấy yêu nàng như thuở ban đầu. Đêm tháng chạp tôi lang thang nơi bến sông Vòi Vọi. Vẫn thấy nàng còn nguyên trong lòng mình. Và giọng nói của người con gái đưa đò như khởi đầu cho sự lầm lẫn thế kỷ. Cho tôi sang sông. Tôi chợt đổi ý. Và bước lên chuyến đò của cơn mộng mị. Đêm cuối năm dường chẳng có ai sang sông, trừ mỗi mình tôi. Con đò rời khỏi bến. Trăng non đầu tháng chạp đủ để nhìn thấy những cánh hoa ô thược đang trôi trên sông. Loài hoa ấy ở tận trên núi Thiên Sơn. Tôi nói. Ông nói hoa ô thược? Cô gái hỏi lại tôi. Giọng nói y như giọng nói của nàng. Tôi nhìn cô gái chèo đò qua ánh trăng đầu tháng. Mái tóc cũng y hệt như mái tóc nàng. Khuôn mặt cũng y hệt như khuôn mặt nàng. Nhưng là em về đây tự bao giờ? Tôi hỏi, như có ai sai khiến mình. Và bắt đầu rơi vào cơn mộng mị. Tình yêu đôi khi lại mù quáng một cách vĩ đại. Người con gái đưa đò đã biến thành người con gái tôi yêu thưở ấy. Cũng mới về đây thôi. Cô gái nói. Nhưng còn chuyện gia đình? Hết rồi, đấy cũng chỉ là kẻ bội bạc. Cô gái nói, nhìn tôi, vẻ bối rối. Con đò hơi chòng chành. Hay là vẫn còn nhớ thương người tình cũ. Tôi nghĩ. Và tự dưng cũng cảm thấy bối rối trong lòng. Cho đến lúc bấy giờ thì toàn thể người con gái ấy, từ mái tóc, khuôn mặt, cho đến những cử chỉ chân tay, hết thảy là của người con gái tôi yêu. Tình yêu đôi khi lại mù quáng một cách vĩ đại. Em biết không, tôi vẫn yêu em như ngày nào. Tôi bỗng ôm chầm lấy người con gái chèo đò, nói, như thể đang nói với người con gái mình yêu thuở ấy. Nàng thả tay chèo, đứng yên trong lòng tôi. Con đò lại chòng chành. Tôi áp chặt ngực tôi vào ngực nàng. Và nghe hơi thở dồn dập của nàng khỏa lên vai tôi. Con đò cứ bồng bềnh trôi về phía bờ bên kia. Và rồi tất cả cũng đã ra khỏi cơn mộng mị. Cô gái đẩy tôi ra lúc con đò va vào bờ. Tôi lặng lẽ bước xuống bến nước. Con đò hơi chòng chành lúc cô gái vội vã quay mũi lại. Tôi cứ thấy như đêm tháng chạp trở nên lung linh, huyền nhiệm. Em gì ơi! Con đò đã ra giữa sông nước, tôi còn lội theo gọi. Cũng chẳng biết là tôi thấy tiếc nuối giây phút phù vân mộng ảo hay là thấy có lỗi với người con gái đưa đò muốn chạy theo nói lời gì đó. Đêm hôm sau tôi lại ra bến sông Vòi Vọi. Vẫn còn đó vầng trăng đầu tháng. Nhưng không còn thấy con đò và cô gái đưa đò. Tôi thắt vội con thuyền giấy, viết vội mấy chữ dấu vào con thuyền : sông nước lại chuyên chở thêm sự lầm lẫn của những kẻ cô độc, và thả xuống nước.

Tôi tạ tội với dòng sông.

 

Giã, 24/11/2014
Share

Leave a Reply

Your email address will not be published.