lãng đãng những âm vang lặng lẽ

Không hề hay biết, đã từ lâu, rất lâu, chỉ biết là rất lâu, bỗng xuất hiện trong chúng ta, một cách lặng lẽ và đầy bí ẩn, những năng lực sánh được với cuộc vận hành nhật nguyệt [Bỗng cuộc phù vân vây kín ta…và nắng, và gió, và tai họa, những bạn đường bất đắc dĩ…] Bỗng nhìn thấy được những nỗi niềm cuối đất cùng trời. Như ân huệ của tồn tại bỗng rơi vào chúng ta, thứ vật thể nhỏ nhoi xuất hiện sau bao nhiêu vật thể trong trời đất. Đã từ rất lâu, không một ai hay biết là chúng ta đã nhận được ân huệ của tồn tại. Cho đến một hôm, dưới bầu trời lộng gió, nơi khu rừng nguyên thủy nào đó, có thể là như thế, ai đó thốt kêu khi nhìn thấy những mầm cây nhú lên mặt đất. Hay mùa thu lá rụng, ai đó ngồi nơi hang động nhìn thấy lá rời khỏi cành cây, và cảm thấy buồn. Sự xuất hiện của thứ năng lực ấy là sắp đặt hay chỉ là ngẫu nhiên của tồn tại, không một ai trong chúng ta có thể nói được. Chỉ biết là buổi chiều hôm, ngày sắp tàn, đêm tối sắp xảy ra, có ai đó bỗng nảy ra ý kiến cái gì đã tạo nên những sự kiện như thế ?Và sau đó là những khám phá của thi ca, của khoa học. Thứ ân huệ của tồn tại như những ngọn sóng lặng lẽ đưa đẩy chúng ta về phía bầu trời thi ca.  Nhưng cũng đưa đẩy chúng ta về phía của những sai lầm tàn nhẫn [Ta đi chín mươi chín kiếp lãng tử giang hồ quay về vẫn thấy nhân quần cúi xuống  cuộc cần lao…] Bi kịch của thứ ân huệ ấy là khiến cho chúng ta có khi mang cốt cách của người, có khi mang cốt cách của quỉ. Có kẻ viết những cuốn sách tràng giang chữ nghĩa, tràng giang hình ảnh,  đề nói về nó khiến chúng ta lại cảm thấy bối rối. Hay là cứ nói thứ năng lực bí ẩn ấy là những âm vang lặng lẽ lãng đãng va đập vào những nghĩ ngợi trần thế…

Giã 7.30 AM 2/10/2015

Leave a Reply

Your email address will not be published.