Vẻ sáng đẹp ấy suốt những nghìn năm qua vẫn lung linh giữa gió bụi trần gian. Con người là vẫn cứ nói ra thứ tiếng nói minh bạch của mình bất chấp cuộc phù vân đất trời lận đận. Thứ tiếng nói đầy âm vang trắc trở là cứ bay lên bay lên. Và cõi văn chương hình thành tự khi nào ngay cả những con người làm ra nó cũng chẳng thể nói được. Một buổi sáng trời tôi chợt thấy em đứng giữa thi ca. Gập ghình nửa nẻo đi về. Cho đến hôm có muôn nghìn ngôi sao trên trời chứng giám, em đã hôn lên niềm cảm xúc của tôi. Tình ngàn năm bỗng hóa thành thơ. Tôi chẳng còn thể nhìn thấy được đâu là em đâu là thơ. Gió cuốn dặm trường. Hết thảy như đang cuồn cuộn chảy về phía bên ngoài trần thế. Em hôn lên niềm vui sướng của tôi. Và tôi thì hôn lên thơ. Hôn lên tình ngàn năm. Hôn lên nỗi niềm chảy qua suốt mấy cõi nhân gian.
Văn chương lại sản sinh ra được những cuộc tình không hề có tuổi .