vào những tháng năm tôi mãi miết đi tìm những cách thức làm cho thế giới trở nên rõ hơn
tôi đã gặp em
nơi khúc ngoặc của những khúc hát đương đại em như con chim sãi cánh giữa những chữ nghĩa sang trọng
xin chào sứ giả của lãng quên và nuối tiếc
tôi nói
nơi khúc ngoặc của cuộc hành trình em im lặng nhìn tôi
những cung bậc của nuối tiếc và lãng quên, chữ nghĩa của em, tường trình về một quá khứ có những kẻ đi lăn đá, những viên đá sơ nguyên, những lâu đài được dựng lên, một thời minh triết khởi lên giữa phù vân, cuộc thăng hoa nghìn năm của tham muốn của con vật tinh khôn, ngôn ngữ hóa thân thành âm nhạc thi ca và triết học, cứ tưởng bản giao hưởng trí tuệ vang động nghìn năm
nuối tiếc hay lãng quên cuối cùng cũng nhìn thấy những khoảnh trời lặng ngắt
ở nơi đây, vào những lúc thành phố ngủ yên, biển ngân lên thứ âm vang nghìn xưa, tôi như nghe thấy được niềm nuối tiếc trong chữ nghĩa của em
11 AM 25/11/016
(Trong “Những ngõ ngách thời gian” của Nguyễn Thanh Hiện )