Ghi chú về một giấc mơ

 

Loài người, câu chuyện ngụ ngôn của tạo tác.
LỜI GHI  TRÊN VÁCH NÚI VOI NẰM
 

 

 

các bạn cứ tin chắc rằng tôi chưa hề biết mặt nàng, bụi, và sự chuyển động của thế giới

 

những lời nàng tản mạn trong trời đất, những lời về người nàng thầm yêu, anh, buổi trưa em nghe tiếng anh cười vang, thấy anh trong thăm thẳm nỗi ngóng đợi, nhìn anh qua bầu trời tháng giêng có con chim lẻ đôi đang chao nghiêng nỗi nhớ… điều này chứng tỏ nàng cũng chưa hề gặp người nàng yêu, anh, đêm trôi đi trong nỗi cô độc, nỗi cô độc cứ   làm em thấy sợ hãi…

 

các bạn cứ tin chắc rằng tôi đã nhìn thấy những lời nàng trong trời đất, bụi, và sự chuyển động của thế giới

 

phương nam, những lời nàng về phương nam, hay là những nhắn gửi về một người, anh, lênh láng những dòng sông, sự dịch chuyển có vẻ vô tình, và tàn nhẫn, sự dịch chuyển theo nghĩ ngợi của những ghềnh đá hai bên bờ những dòng suối, theo nghĩ ngợi của đám sinh linh vô danh vẫn luôn ẩn kỹ bên dưới những lớp lá mục thời gian, theo nghĩ ngợi của niềm im lặng của hết thảy những vật thể không có ngôn ngữ, vẫn cứ trôi, đi, một tâm hồn buồn bã luôn nhìn thấy những trống trải dấu kín nơi dòng sông đang trôi, nơi những mảng lục bình dắt díu nhau về nơi chúng không hề biết

 

tôi cũng yêu đất phương nam, như nàng, tiếng chim khua động cây trái trong vườn, nửa khuya thức giấc con lũ về, ướt hết những thế kỷ mơ ước, tôi cũng mơ ước như nàng, được bước đi trong những nối kết ngẫu nhiên, bước đi trong những vang động dội về từ buổi mới thức dậy của đất đai, những bài dân ca buồn bã đất phương nam sẽ dày vò tôi cho đến chết

 

bụi, và những nối kết có thể, những công thức khó khăn về vũ trụ, linh cảm về một tiếng kêu của đá, của hoa, của những vị thần thất sủng, những linh cảm của khoa học và thi ca, đã tàn hơi chưa hỡi những ngẫu nhiên tài sắc, hay là vẫn cứ thốt lên những tiếng cười làm vang động những dòng suối đang chảy trên rừng, làm lạc lối lũ chim di trú mới về đậu đất phương nam, và làm thất tán những cố chấp tù đọng trong nghĩ ngợi của con người, những nối kết có thể của bụi là một cuộc tình vĩ đại, dấu vết của vĩnh hằng

 

các bạn cứ tin chắc rằng tôi và nàng đã lên núi Voi Nằm để làm cuộc tiếp nối tồn sinh, sức mạnh của nối kết nào, tôi không biết, hay là ái lức của vũ trụ, tôi cũng không biết, hay là nguyên nhân của tạo tác âm thầm tác động tôi và nàng, tôi hoàn toàn không biết gì cả, chỉ biết là tôi và nàng lên núi Voi Nằm, hoàn toàn yên tĩnh, không còn nghe tiếng chim kêu, không còn nghe tiếng suối chảy, rừng cây lắng đọng càn khôn, sao im vắng quá vậy anh, nàng hỏi, tôi nói là do nghĩ ngợi của tôi và em, tôi nói thế giới là những ý nghĩ của tôi và em, tôi nói theo một nhà hiền triết ở phía mặt trời lặn mà tôi không còn nhớ tên, ngày thứ nhất là sự yên tĩnh, để lấy sức cho cuộc tiếp nối tồn sinh, mặt trời lên, núi Voi Nằm ngập trong nguồn sáng vô tận, nàng nhìn lên bầu trời trên đầu kêu rộng lớn quá, tôi nói bầu trời rộng lớn ở trên đầu là do tôi và em nghĩ ra, tôi nói thế giới là nghĩ ngợi của tôi và em, tôi lại lập lại lời nhà hiền triết, ngày thứ hai là ánh sáng, chỉ hai ngày, cho hợp với qui luật sáng/tối, nóng/lạnh, còn/mất…ngày thứ hai là sự hổ trợ của ánh sáng, cuối ngày thứ hai tôi và nàng làm công việc tiếp nối tồn sinh, lúc lũ chim áo xanh hát vang lừng thì tôi và nàng vừa làm xong việc ái ân, các bạn cứ tìn chắc rằng tôi và nàng chẳng là gì cả đối với mặt đất này, bài hát của lũ chim áo xanh được chuyển dịch thành tiếng người: trên chiếc giường trời trống trải / tôi và em làm ra niềm hạnh phúc và thống khổ / chảy đi một định mệnh / có hình thù những giọt nước mắt            

 

 

Giã
tháng 11/2014
tháng 11.2017

Share

Leave a Reply

Your email address will not be published.