PHẦN MỘT : KHỞI NGUYÊN
Một
từ tình yêu của em
anh bước vào mọi ngõ ngách cuộc đời
như một đạo sĩ rao giảng lòng yêu thương
Hai
và sau đó cả nghìn năm không
gặp lại
anh cũng chẳng thể quên
dáng hình em
nghìn năm sau
nếu anh còn trên cuộc sống
vẫn yêu em như tự thuở
ban đầu.
Ba
có gì đâu mà dấu diếm nhau
em
hãy nói hết với anh đi những
bão táp của lòng em
như anh đã từng nói với em
vậy đó
Bốn
có những đêm anh thức trọn
cùng em qua tháng năm kỷ niệm
đắm say và tìm gặp
sao mình lại nhận ra nhau
giữa cuộc đời trăm ngả ?
anh chẳng thể nào quên
dẫu mỗi nét buồn thoảng qua
đôi mắt ít nói của em
dẫu mỗi chút ngại ngùng thoảng
qua môi em buổi chiều nào
gặp nhau không tiện lời trao hỏi
giữa lặng lẽ tinh khiết của đêm
anh cứ ghì chặt em vào
Năm
hãy thắp lên ngọn lửa đi em
cho dù mỗi ngọn lửa nhỏ thôi
nếu em là ngọn lửa
thì anh nguyện suốt đời làm người tiếp lửa
cho em
Sáu
em như vần thơ nửa khuya
tìm đến với anh
hay em là ngọn đèn
chiều cuối tuần mưa giăng lòng phố
cũng chẳng sao nếu em không
đến được
làm sao nói em là vần thơ
là ngọn đèn
lời giả dối nào chẳng rơi vào quên lãng
khi em là ngọn lửa cho anh
nhận ra hơi thở cây lá trong vườn
cùng bước chân loài sâu tàn nhẫn
giữa đêm đen thật ít
sao trời
em lại đến
lòng anh cơn bão tố
thì có hề gì mỗi lần sai hẹn
Bảy
có chút gì như nỗi đau thầm lặng
len giữa lòng anh
tháng giêng
bầy chim én theo con nồm
về phố biển
mùa xuân thôi còn nghĩa gì đâu
khi người gieo hạt vẫn thầm lo
mảnh đất của mình
chẳng còn ai chăm bón
nhớ không em
cũng con nồm tháng giêng năm trước
lời gửi trao kia
anh vẫn còn dấu kỹ
tháng giêng
ai còn nhớ một cành lá đơn sơ
giữa ngàn cánh hạt
Tám
nếu chỉ có tiếng ve trên hàng keo
và tiếng sóng vỗ
vâng
anh đã trở về ngôi trường cũ của em
để tìm lại âm vang ngày ấy
nhưng nếu chỉ có thế thôi
thì em ơi
những dòng chữ nơi cổng trường
vẫn lặng lẽ nhìn anh như người ngoại cuộc
không
anh nhất quyết rằng chẳng phải thế đâu
người chị giữ vườn
vâng
ánh mắt ấy chấm dứt rồi những ngôn từ
khắc khe và giả dối
em biết không
bấy giờ là đương ngã xế
anh đưa tay gạt phăng đi lớp bụi mờ
bóng phượng già nơi anh đứng chợt khẽ rung rinh
một dáng đi
không
cũng chẳng phải một ánh mắt
cũng chẳng phải nụ cười
chẳng phải là gì cả những gì mình
đã trao nhau trong lần gặp nhau năm ấy
giữa tiếng biển rì rầm
cùng giọng hát quen thân của bầy ve tháng bảy
anh đã nhận ra
cũng chẳng phải là nhận ra
em biết không
sau lớp bụi mờ anh vừa xua tan đó
là em.
Chín
trong âm vang nghìn đời của biển
anh chợt nghe mỗi ý nghĩ nhỏ nhoi
nếu không vì mệt nhoài với ánh mắt những kẻ có trái tim giả chưa đủ tư liệu để khởi tố và khuôn mặt những kẻ chuyên sống trên mồ hôi nước mắt người khác chưa kịp phát hiện
thì chiều nay anh đâu nghĩ đến sự nhẫn tâm của sóng
ai nói ở đây thiếu phút lặng yên
dẫu căn nhà anh vẫn nằm bên sóng
chiều nay nghe tiếng biển gào
anh cứ muốn nhìn lại khuôn mặt em trong đêm tháng ba có tiếng sóng vỗ vào rừng thông
Mười
lạ lùng lắm Ngàn ơi
trời tháng tám
nắng rây trên đường phố
bước đi giữa bóng lá xà cừ
những tặng vật đắng cay cuộc đời trao gửi cho em
còn nặng chật trong anh
nơi góc trời xa ấy
em sắp trở về chăng
anh như kẻ dại điên bước đi
giữa dòng người qua phố
thỉnh thoảng dừng chân mở thư em ra đọc
mỗi dòng chữ
nỗi niềm
như mỗi tiếng thì thầm
vọng lại từ cơn giông tố
cát bụi
Ngàn ơi
ai kiếm tìm khoảng trời cao phía trước
lại không mỗi lần bị thời gian vùi dập
như đứa trẻ thơ ngây
anh vẫn khờ khạo bước đi
cùng bóng nắng
buổi mai
đọng lại chuỗi dài năm tháng
Mười Một
anh nguyện mãi mãi
làm giọt nước đầu mùa
để rưới vào
nỗi đau khổ
trong mắt em
Mười Hai
đêm nay anh thức mỗi mình
để lắng nghe nỗi đau của em dày xéo nơi ngực anh
năm tháng vẫn chẳng ngớt chất chồng lên mái tóc anh
thì em ơi
dẫu nửa phút xa nhau
anh vẫn chẳng muốn chút nào
đêm không em
trời bỗng dưng đổi khác
phải chăng hạnh phúc nào
cũng từ đấy ngoi lên đắng cay bất chợt
từ nơi ấy trở về
em như con chim phiêu dạt trở lại cánh rừng xưa
người gieo hạt sao đêm nay
chịu thức mỗi mình
Mười Ba
niềm vui nào đêm qua đã đến với em
mà sáng nay vẫn còn đọng trên môi em những giọt sương thầm lặng
ai nói khổ đau không đến từ niềm vui trọn vẹn
chẳng phải chỉ có ánh nắng dịu dàng của mặt trời ban mai
với bình minh
với lời chim hót
em biết không
ở đó mỗi ngày sẽ còn thật nhiều những ngọn gió vô tình
cùng những đám mây lang thang không bờ bến
sau giấc ngủ đêm qua
giọt sương nào còn đọng trên môi em để sáng nay
anh gọi mãi tên em
em chỉ mở mắt nhìn anh chẳng hé nửa lời
cho đến giữa trưa lúc nghe anh gọi Ngàn ơi
em cũng chỉ lắc đầu không nói
hỡi những đám mây phiêu lưu và cơn gió của ngày
cho đến lúc đó thì lòng anh mới rõ
những giọt sương kia rồi sẽ tan đi
nếu lúc đó Ngàn của anh muốn phân trần
Mười Bốn
sao chúng tôi vẫn ngồi bên nhau hằng đêm như thế
và thời gian là ánh mắt đắm say
mỗi giọt mưa rơi
và mỗi tiếng tàu khuya vẳng lại
cũng đủ làm tan đi khoảng yên lặng giữa chúng tôi
ai đã đến từ những giọt mưa và tiếng tàu khuya
mới hiểu được sao chúng tôi
vẫn ngồi bên nhau hằng đêm như thế
dẫu mỗi ngày qua
chúng tôi đã nói với nhau tất cả
nhưng chúng tôi vẫn muốn ngồi bên nhau hằng đêm
như thế
tình yêu chúng tôi là những tháng năm kết lại
nên chúng tôi vẫn ngồi bên nhau hằng đêm như thế
Mười Lăm
em đã trở về cùng anh
để vùi lấp bao đắng cay thầm lặng
một cuộc trở về
vâng
một cuộc trở về còn kỳ lạ hơn bao giấc mơ kỳ lạ
bờ vực thương đau nào
từ đấy em vừa mới ngoi lên
mà những giọt nước mắt người về như còn nóng hổi
trong anh
đặt lên môi em nụ hôn
anh lại sợ đóa hoa tinh khiết của anh
thêm một lần vùi dập
Mười Sáu
em vẫn còn ngồi đó bên anh thật sao
để hơi thở ấm áp của em
khỏa vào trái tim phiền muộn của anh
để tiếng thì thầm của em
xua đi nỗi kinh hãi trong lòng anh
và đôi mắt ấy
vẫn đắm nhìn anh
như mỗi âm vang thầm kín.
Mười Bảy
em như loài hoa tinh khiết mọc giữa đám cỏ gai của cuộc đời
người gieo hạt nào đã đến cùng ánh mặt trời
mùa xuân năm ấy
để trở thành kẻ giữ vườn chung thủy
đêm nay cơn gió chuyển mùa chợt dấy lên giữa lòng anh
nỗi nhớ
một thời cỏ gai phủ kín hương thơm
vâng
giữa lúc cỏ gai phủ kín hương thơm
anh đã đến
người gieo hạt muộn mằn quyết giữ lấy
một loài hoa tinh khiết.
Mười Tám
hãy chia cho anh nỗi khổ của em
như em đã chia cho anh từng nỗi nhớ
nơi phố biển quê anh
con nồm vẫn thổi vào bờ bao vị chát
từng đêm nghe sóng gọi
kỷ niệm năm nào lại ngoi lên trong ký ức như ngọn lửa
đốt cháy âu lo
biết bao giờ…biết bao giờ
cuộc đời thôi trao gửi cho anh và em những tặng vật
chẳng bao giờ muốn nhận
có phải vẫn thấp thoáng phía trước anh và em
một khung trời
Mươi Chín
tháng sáu
trở lại con đường rợp bóng xà cừ
anh như kẻ vừa đánh rơi cay đắng
nơi núi rừng xa ấy
con chim đơn lẻ vỗ cánh bay lên từ nỗi đọa đày
cuộc đời vẫn trao gửi cho anh và em những tặng vật
chưa hề trao gửi cho ai
Hai Mươi
từng đêm
từng đêm
sau những lần trở giấc
anh vẫn nắm được bàn tay em
trên từng chiếc cúc đơn sơ
nỗi nhớ em
đã thành thời khắc trong anh
Hai Mươi Mốt
còn nguyên vẹn cả
Ngàn ơi
buổi chiều ta trở lại nơi cổng trường xưa ấy
không phải tháng bảy
nên chẳng nghe bầy ve hót
sao chiều nay người chị giữ vườn chẳng đến đây
để hỏi anh và em về những tháng năm ta vừa dấu kỹ
đã tàn hết tự hôm nào hoa phượng mùa thi
em thấy không
cát biển phủ kín dấu chân những kẻ
vừa bước vào cay đắng
buổi chiều ta trở lại cổng trường xưa
biển chẳng ngớt vỗ vào bờ
ai đã bước vào cuộc đời anh
để mở ra mỗi khoảng khắc chẳng bao giờ kết cuộc
Hai Mươi Hai
đã một lần em gõ cửa nhà anh rồi lại ra đi
người gieo hạt đành ngồi nghe
mùi biển mặn
đấy là một ngày tháng sáu
nắng hè cháy đỏ cơn buồn
mảnh vườn xưa anh vừa mới
xới xong
tháng sáu
người gieo hạt hong mắt ngồi chờ
sao em nỡ trách anh là kẻ dày vò nỗi chết
tháng sáu tháng sáu
cứ ngỡ cỏ hoang phủ kín nguyên sơ
phố biển như chỉ còn lại
mỗi tiếng chân em ẩn dấu bên dưới những hàng cây
những lời thơ kinh dị ai viết cho em
ngày ấy
để em trở lại gõ cửa nhà anh
Hai Mươi Ba
anh muố ôm lấy thân thể nồng ấm của em
như ôm lấy trái tim biết nói mọi điều bí ẩn của cuộc đời
anh muốn hôn lên vầng ngực bồi hồi khôn tả của em
như hôn lên hơi thở nguyên sơ của đất
anh muốn đặt lên môi em
ngàn nụ hôn như những ngôn ngữ dịu dàng nhất
trong mọi thứ ngôn ngữ dịu dàng
nếu em chẳng phải hạt giống kỳ lạ gieo xuống cuộc đời anh
hạt giống anh kiếm tìm bao năm mới gặp
thì anh chỉ là tầng câm của đất
ghì chặt lấy những ruỗng mục của trần gian.
Hai Mươi Bốn
có nỗi khát khao nào cháy bỏng trong anh
hơn nỗi khát khao ngày em là em
như anh mong đợi
hôm nay có chuyến tàu nào rời thành phố
buổi trưa
tiếng còi hối gọi làm hanh thêm
cơn nắng đầu mùa
ai sắp lên đường vậy em?
có nỗi khát khao nào cháy bỏng trong anh
hơn nỗi khát khao ngày em là em
như anh mong đợi
tháng sáu nghe chi tiếng còi tàu hối gọi
trí nhớ anh cứ thấp thoáng một ngày
giá làm được con tàu
anh sẽ đưa em về nỗi khát khao ngày em là em
như anh mong đợi.
Hai Mươi Lăm
tháng sáu xua em về phương nam
biển ngưng vào nỗi nhớ của anh những đêm mặn chát
tháng sáu
hun hút gió lào
những cơn gió đến giờ vẫn còn âm ỉ thổi qua trí nhớ anh
cánh rừng nào còn nguyên dấu chân lưu lạc của em
tháng sáu
anh chẳng thể nào quên ánh mắt những kẻ nhẫn tâm ngày ấy
con tàu ra đi trong hắt hiu nắng biển
tháng sáu
em mặc lại chi chiếc áo cũ màu tro
để anh cứ thấy mái tóc vàng óng dịu dàng của em bay trong tiếng biển vỗ vào rừng thông đêm ấy
Hai Mươi Sáu
những phút dỗi hờn vì yêu nhau
anh cứ muốn cắn vào tim em
cho em tắt thở
để em vĩnh viễn thuộc về anh
Hai Mươi Bảy
sao em nói em chẳng còn gì để giữ anh
khi dòng sông vẫn chảy về ngả ấy
dòng sông lắng niềm cay đắng
sao em nói em chẳng còn gì để giữ anh
lời nói thoảng nghe như hờn dỗi
sao em nói em chẳng còn gì để giữ lại
khi dòng sông vẫn chảy suốt cuộc đời anh
Hai Mươi Tám
chim đi
rừng trăn trở
núi buồn lắng ngàn cây
sao chim về chẳng ở
cho đất nhớ
khôn khuây
Hai Mươi Chín
anh cứ ngỡ là mây mọc lên từ những cánh đồng
mọc lên từ sự mầu mỡ
đất đai dường sau khi sản sinh hạt lúa cho người còn muốn tạo dựng riêng mình một dáng vẻ
tháng bảy đi giữa mùi phù sa và gió
anh thử lắng nghe mỗi tiếng chuông cầu nguyện
từ đó năm nào bao nhiêu kẻ đã bước ra khỏi ân sủng của đất đai
tháng bảy qua đất tổ quê em
núi giăng trên đồng
như mây giăng trên phù sa mầu mỡ
những người từ đấy ra đi đâu biết rằng
năm tháng vẫn dành riêng anh
cũng chẳng sao nếu từ đấy có những kẻ đã ra đi
tháng bảy đi giữa mùi phùi sa và núi
anh đâu ngờ từ nơi đây đất đai đã dành riêng anh mỗi người con gái ấy
là em
Ba Mươi
suốt tám năm anh vẫn đi tìm con nước đầu nguồn quê em nơi miền đất ba dan
tháng giêng se thắt niềm cô độc
có lẽ những người trồng rau và trồng hoa nơi đây mới hiểu hết niềm cô độc nơi anh
những người vẫn âm thầm cúi xuống mảnh đất ba dan và âm thầm gánh những giọt mồ hôi của mình đi gữa dấu tích những cuộc hưng vong
hoa vẫn nở bên sự phù phiếm
và con người vẫn cười vui trên niềm thương đau thuở trước
tháng giêng anh như kẻ lạc loài giữa niềm cô độc
non cao tự bao giờ
cũng cho ta những ý nghĩ thẳm sâu
sao em không về đây
để cùng anh lắng nghe tiếng nước đầu nguồn
Ba Mươi Mốt
em
dòng sông không bờ bến
ký ức anh nghìn lớp phù sa
có tháng chạp mua rừng ướt áo
anh chờ em
mây núi phủ ngang vai
có tháng sáu gió lào buốt mặt
đưa tiễn em
nghe nắng đốt trong tim
ký ức anh vẫn nghìn lớp phù sa
bỡi em là dòng sông không bờ bến
PHẦN HAI : NHỮNG ĐIỀU CÒN LẠI
hồn phách tôi nương theo em chốn ấy
TÔI NGHE KÝ ỨC DÀY ĐẶC NHỮNG CƠN MƯA
người ta chặc bỏ cả những hàng thông từng che chở cho những câu chuyện không hề kết thúc của tôi và em
và con đường mới đổ ngang qua đó không hề biết ngày ấy ngày nào tôi và em cũng ngang qua đó
khi tôi đứng dưới bóng những hàng thông chờ em thì biển bắt đầu vỗ vào bờ những ngọn sóng thật êm
có khi là có mưa
những cơn mưa mùa hạ
bất chợt như cuộc gặp gỡ của chúng ta
người ta dỡ bỏ cả ngôi nhà từng che chở tôi và em trong những tháng năm những kẻ lạ mặt luôn rình rập chúng ta
tôi gom nhặt chữ nghĩa của thuở trước để kết nối cho xong bài hát buổi sáng của người gieo hạt
em ngồi chờ nghe tiếng còi chuyến tàu khuya trở về phố biển
chuyến tàu ra đi từ mấy hôm trước có mang theo lời nhắn của người con gái đất phương nam lưu lạc nơi phố biển
hàng thông xưa không còn
ngôi nhà xưa không còn
em cũng đã ra đi
đứng nơi con đường mới đổ nhìn biển
tôi nghe ký ức dày đặc những cơn mưa
NGÀY XƯA
CÓ AI KHÓC DƯỚI BẦU TRỜI MÙA THU
mùa thu lại làm dấy lên trong tôi những tháng năm trắc trở
những tháng năm đo bằng chiều dài con đường từ nhà em đến khu rừng thông nơi tôi ngồi viết
chiều dài con đường đôi khi dài ra bỡi sự ngản trở của những thế lực đen tối đến từ phía mặt trái cuộc đời
lũ ngông cuồng của thế kỷ lâu lâu lại ném vào cuộc tìm kiếm của em những lời lẽ bất lợi hòng nhìn thấy em gục ngã trước cuộc chơi của chúng
những tháng năm gian khó của em tựa những thách thức được đặt ra từ một mệnh lệnh có tên là ngày mai
tôi cũng nắm lấy bàn tay em
và nói
ngày mai tôi và em sẽ không còn nhìn thấy nơi mặt đất bóng dáng của lũ người ngông cuồng
ngày xưa…ngày xưa có ai khóc dưới bầu trời mùa thu
tôi đem nước mắt dấu vào ký ức
và chờ
VỀ NHỮNG NGÀY CÓ MƯA
tôi nhớ như in những ngày có mưa
khi tôi đến bao giờ cũng thấy em ngồi chờ
ẩm ướt một nỗi buồn
thời gian tựa ai đó cứ gõ lên lưng cuộc đời những nhịp điệu theo ý của nó
nói gì đi chứ em
bao giờ tôi cũng nhắc em hãy nói ra một điều gì đó để xua tan nỗi buồn những cơn mưa
những ngày có mưa em cứ ngồi thu mình trong những nghĩ ngợi nào đó dường chẳng thể nói ra được
về ý nghĩa những cuộc chạy trốn của lũ còng khi có bước chân người trên bãi biển
về việc xuất hiện những giọt sương trên lá vào những sớm tinh mơ
tôi cứ muốn thêm vào nghĩ ngợi của em những nghĩ ngợi của tôi về cuộc hành trình của đám sao ở trên trời
được sinh ra để chết đi
và lại được sinh ra
là tôi thường hay nghĩ về những cuộc tuần hoàn bất tận
những ngày có mưa tôi đến bao giờ cũng nhìn thấy những giọt nước mắt đọng trên mắt em
cuộc đời chẳng dành cho chúng ta chút dễ dàng
NHỮNG PHÚT GIÂY HUYỀN NHIỆM
những lần gặp nhau bao giờ cũng vội vã
như thể cho kịp với việc vận chuyển của mặt trời mặt trăng
những người bạn thân thiện và duy nhất hiểu được tình cảm của chúng ta lúc bấy giờ
làm chứng cho những cuộc hẹn hò của tôi và em là những hôm có ánh mặt trời minh bạch chiếu rọi trên những ngọn thông nơi tôi ngồi viết
như thấu hiểu lẽ huyền nhiệm của tình yêu nắng cũng trở nên lung linh
đừng nói gì cả em
tôi bảo em hãy tiếp tục im lặng vì sợ nói ra điều gì sẽ làm tan mất vẻ đẹp của nắng
thường chúng ta vẫn ngồi lặng lẽ bên nhau như thế
đó là những giây phút tôi vẽ ra trong trí tưởng tượng của tôi vô số những thế giới
cổ xe tứ mã lướt đi trên những đám cỏ non
hãy đến nơi có con nước tự trên trời đổ xuống đi anh
em nói
và tôi cho xe chạy về phía có những đám mây hình hoa ngũ sắc
chẳng phải tôi hoài cổ cho một tình yêu
chỉ muốn vẽ ra một thế giới như mơ ước của mình
là tôi đang rải gấm vóc lên cuộc đời
TÔI CON CHIM TÌM ĐƯỢC KHU RỪNG TRÚ NGỤ
tôi cũng chẳng dám hôn thật nhiều lên môi em
vì cứ sợ làm nhàu nát tuổi thanh xuân của người con gái bỗng từ bỏ mọi thứ để đến với tôi
nói em là mặt trời mặt trăng ngụ trên bầu trời trên đầu tôi cũng chưa đủ
bỡi khi em bước vào cuộc đời tôi thì lập tức tôi trở nên thông tuệ trước mọi sự
lập tức tôi biết mình ở giữa trùng vây
em đem đến cho tôi niềm sợ hãi đẹp nhất thế gian bỡi niềm vui quá đột ngột trong cách thức đến với tôi
tình yêu em bủa vây tôi
bây giờ không còn những tháng ngày trống rổng
những trống rổng trở thành thứ biên niên sử trong ký ức tôi
bây giờ đã có em
tôi con chim tìm được khu rừng trú ngụ tôi đi nói với lũ chim ở mọi nơi biết nơi tôi ở có loài hoa biết nghĩ ngợi và biết buồn
bây giờ đã có tình yêu của em
tôi đi nói với mặt đất rộng lớn
rằng tôi sẽ chẳng đời nào để mất em
MẤY MƯƠI MÙA THU TRÔI QUA TRONG ĐỜI TÔI
CÓ NGHĨA GÌ
tôi đi trên cao lá cây rừng thôi đổ
mùa thu tạm ngưng những cánh tay chết chóc
thôi đi những giọt nước mắt
tôi nói với lũ chim
mấy mươi mùa thu trôi qua trong đời tôi
có nghĩa gì
đất nước những nghìn năm
lắng đọng cung đàn vỡ nhịp
làng xóm tôi trơ trọi những tiếng nói
chiều hôm gió thổi
con đường làng bơ vơ giữa những tháng năm không tên tuổi
làng xóm tôi sinh tôi ra
đồng làng khô tiếng hát
cây cày thức thâu đêm nơi hiên nhà
thôi đi những lời ca không thật
tôi nói với lũ ếch nhái trên đồng làng đang hát về những tháng năm khó khăn đang diễn ra
tôi đi dưới chân tôi hòn sỏi thao thức
tôi nói với lũ chim
nếu tôi không gặp em
tôi cũng khóc mùa thu như lũ chúng
ĐÊM KHÔNG CÓ MẶT TRỜI CON MẮT NÚI
NHÌN BẰNG NHỮNG NGỌN GIÓ THỔI QUA RỪNG CÂY
tôi đưa em lên rừng đi tìm những gì có thể còn tìm được
làng đang ở cữ không cho con ma ngu muội trở lại
đêm tôi và em ngủ ở bờ con suối chảy sau làng
tháng ba
rừng còn thơm mùi lá non
đêm không có mặt trời con mắt núi nhìn bằng những ngọn gió thổi qua rừng cây
nửa khuya lũ ốc suối trèo lên bờ
khơi lại chuyện cũ
chúng làm như tôi và em chẳng hay biết việc nghìn năm trước
tổ tiên loài giống tôi sinh sau đẻ muộn
những tháng năm gian khó chắc chiu từng nơi trú ẩn
trời đổ mưa lửa nắng lửa
các loài giống được sinh ra nơi mặt đất ngày nào cũng ăn nhau
tổ tiên tôi trốn trong những nghĩ ngợi mang hình thù thế giới
cho có ngày hôm nay
tôi và em lên rừng thức trắng đêm nơi bờ suối
VÀ TÔI CŨNG CHỈ CÓ THỂ ÂM THẦM
VIẾT NHỮNG BÀI THƠ CHO EM
và bấy giờ bỗng nghe như vang lên đâu đó lời thân thiện
hãy lên đường thôi
và tôi và em lại lên đường
bầu trời trên đầu có những lúc như được ai đó sửa sang lại mới mẻ hơn
có vẻ sang trọng một cách đột ngột
tôi ngước nhìn bầu trời tháng tám
lại là mùa thu
những mùa thu có em lại trôi qua trong đời tôi
xin chào các bạn
tôi nói với những người đang nhặt những nỗi buồn của mùa thu trước còn sót lại đem cất ở nơi khác
để cho mùa thu này trinh nguyên
bọn họ nói
và lặng lẽ trở lại với công việc của mình
tôi mường tượng về một thế giới con người không phải sinh ra trong nỗi buồn cố thổ
và tôi lại viết về mùa thu cách khác
chữ nghĩa tôi cũng đơn sơ như lưỡi cày lưỡi cuốc mấy nghìn năm âm thầm vỡ đất
tôi cũng chỉ có thể âm thầm viết những bài thơ cho em
CÓ MỘT DÒNG SÔNG CHẢY QUA SUỐT CUỘC ĐỜI TÔI
có những giây phút tôi và em ngồi lặng lẽ bên nhau hằng giờ
dường biết được có những ý tưởng mới mẻ đang diễn ra trong nghĩ ngợi của tôi em cũng chẳng dám hé nửa lời
tôi gọi những phút giây như thế là sự ưu ái của thế giới
sự thanh lọc phiền tạp lại bỗng diễn ra giữa dòng sống đầy thách thức
những lúc như thế là tôi thường hay nghĩ ngợi về những con sông chảy ngang qua mặt đất
những con nước từ trên trời đổ xuống những con sông chảy ngang qua mặt đất
và chảy ra biển
những sự thể cứ tưởng bình thường
nhưng một hôm có ai đó đã hô hoán có những xác lá mục trên sông
chuyện cứ tưởng chỉ có vậy
nhưng một hôm lại có kẻ hô hoán có những xác người ở trên sông
tôi đã ngang qua những con sông chảy ngang qua mặt đất
và đã nhìn thấy rất nhiều những sự thể như thế
hết thảy những thứ đó
tôi biết là đều dồn về một nơi
là biển
và một hôm tôi đã gặp em nơi bờ con sông chảy ngang qua mặt đất
em đã khóc
thật nhiều
có những giây phút tôi và em ngồi lặng lẽ bên nhau hằng giờ
và tôi cũng chẳng dám dùng những lời lẽ lớn lao để nói về dòng sông ấy
dòng sông đã chảy qua suốt cuộc đời tôi
dòng sông làm bằng nước mắt em
NHƯ THỂ TÔI PHẢI BĂNG QUA HẰNG BAO NHIÊU
THẾ KỶ MỚI ĐẾN ĐƯỢC VỚI EM
và con đường buổi sáng hàng thông che nắng mặt trời
em ngồi đợi tôi
rất nhiều những buổi sáng em ngồi đợi tôi
nhân gian nghìn nỗi
tôi biết có kẻ băng qua những nấm mồ kẻ khác
để ngược về phía những lâu đài tham muốn
đi về phía em tôi phải ngang qua những gương mặt dối trá luôn được dấu kỹ
bên trong những bó hoa sắc màu sặc sỡ trong những cuộc chúc tụng
những tháng năm đến với em
tôi nghe nước mắt thấm đẫm trí nhớ
niềm khao khát của chúng ta giản đơn như tiếng chim gù nơi bờ tre đầu ngõ
cũng chỉ là cuộc tình trong trời đất
đám người đố kỵ chúng ta mùa xuân vất em ra khỏi con đường
tôi phải cầu xin lòng trắc ẩn của lũ bướm ngày ngày nhường bớt cho em hương thơm tháng giêng chúng thu nhặt được trong những chuyến đi về miền hoa cỏ
thế giới là cái hỏa lò vĩ đại nung đốt cả lòng trắc ẩn lẫn đố kỵ
rất nhiều những buổi sáng em ngồi đợi tôi
như thể tôi phải băng qua hằng bao nhiêu thế kỷ tội lỗi của con người mới đến được với em
EM LÀ ÁNH SÁNG NGOẠI LỆ
em là ánh sáng ngoại lệ soi rọi vào tôi
cho tôi nhìn thấy tôi
trong cuộc hành trình đi tìm những điều có thể tôi thấy mình trở nên mạnh mẽ hơn
lũ người có khuôn mặt không thật không còn làm gì được tôi
những mưu mô đen tối của những kẻ có trái tim giả không còn làm gì được tôi
mùa đông những cơn mưa rả rích thường đem đến cho con người nỗi buồn không còn làm gì được tôi
tôi đi
cứ thấy đất nước nghìn năm trở nên mới mẻ
xin chào hạt bụi
những kẻ quen biết bấy lâu vẫn gọi tôi là hạt bụi
tôi nói hạt bụi bay về giữa đất nước nghìn năm
ngoại lệ cả trong cách nhìn đất nước
cả trong cách nhìn chính tôi
tôi thấy mắt mình như nhìn thấu được những nghĩ ngợi thầm kín nhất của em
khi nhìn thấu được những nghĩ ngợi thầm kín nhất của em tôi thấy mình còn sáng tỏ hơn mặt trời mặt trăng
có phải em đang nghĩ về tình yêu chúng ta như sự gặp gỡ ngoại lệ
NHƯ THÁC ĐỔ TRÊN NGÀN
và em đã ra đi
nhưng ngọn lửa ấy vẫn âm ỉ cháy trong tôi
ngọn lửa bùng lên trong đêm tháng ba có tiếng sóng biển vỗ vào rừng thông em cứ đứng lặng nhìn tôi
(và sau đó thì đến nói với tôi là em yêu tôi )
tình yêu như thác đổ trên ngàn
những ngày những đêm vẫn vang lên trong ký ức tôi
tôi đi
những con đường băng qua trí nhớ
mùa đông
em đi về giữa những cơn mưa
lạnh buốt
tôi gom hết thảy những ngọn lửa tình yêu khởi lên tự thời cổ đại đến giờ
cho em sưởi ấm
không muốn nhìn thấy tình yêu em dành cho tôi
người ta xua em lên rừng
tôi cõng em qua những con dốc
làm đau thế kỷ
những con đường em đi ngày ấy
vẫn ám ảnh tôi
ĐIỆP KHÚC CHO MỘT ĐÊM KHÔNG NGỦ
tôi đi giữa mông quạnh của những vì sao đêm, con tắt kẻ ngủ say, cây vông đồng không biết con tắc kè ngủ dưới chân mình, làng quê không biết tôi đang đi về phía có em,
tôi đi, làng quê đang yên giấc, khẽ dậm bàn chân xuống con đường làng, tôi hát bài hát về cây vông đồng, con tắc kè không nghe tôi hát bài hát về cây vông đồng, cũng không biết là tôi đang đi về phía có em,
đồng làng lúa đang ngậm sữa, tôi đi, đất nước những nghìn năm lúa đồng làng ngậm sữa, lũ dế trên đồng làng biết lúc nào im lúc nào thì ca hát, bờ cỏ đồng làng dài theo đất nước nghìn năm, một sớm em về, đi trên bờ cỏ, tôi lấy nón cho em che nắng, lúa đồng làng ngậm sữa nhớ hoài buổi em đi trên bờ cỏ,
đêm tháng ba, tôi đi, con đường làng không nói gì, khiến tôi nhớ buổi em đến làng tôi, cũng buổi tháng ba, cây vông đồng đang ra bông, đêm, con tắc kè trú ở bộng cây vông đồng kêu váng đồng làng, tôi nói với em là con tắc kè đang đọc những trang sử về nòi giống chúng, em chỉ nghe tôi nói, lặng lẽ nhìn tiếng tắc kè kêu trong đêm,
tôi đi giữa đất nước nghìn năm, bồi hồi ngọn gió khuya, đêm nay con tắc kè không kêu váng đồng làng như hôm em đến, tôi thấy nhớ ánh mắt lặng lẽ của em,
suốt cả đêm, tôi đi, những vì sao trên trời chăm chú nhìn tôi, như có tiếng chân ngựa chạy đằng sau những đám mây trên bầu trời trên đầu, thấy có
xe tứ mã, tôi lơ mơ nhận ra một cuộc tình,
suốt cả đêm, tôi đi, vẫn chưa ra khỏi đồng làng,
MÙA THU
tôi vẫn giữ rất kỹ gương mặt em giọng nói em với
cách nhìn thế giới của em
mùa thu
những linh hồn đang sống và những linh hồn đã chết
hết thảy đang trở nên những biểu tượng
ảm đạm
chim chóc trên rừng và những dòng sông nơi mặt đất đang nhìn chúng ta
những đám mây trên trời trò chuyện về mùa thu nhân gian
chậm
buồn
vụn
nát
và lơ đảng
có quá nhiều những cung bậc trong nghĩ ngợi của chúng ta
.
chậm những hồi âm từ em
nhưng không sao
cứ lắng nghe cây cỏ sẽ thấy hết những thông điệp những ngọn gió sớm mai gửi những ánh mắt đợi chờ
hay cũng có thể sẽ nhìn thấy ở đó những lời thanh minh của những bến bờ ( em vẫn đợi anh suốt nghìn năm qua )
nhưng cũng có thể đó là thứ cách thức trong cuộc hành trình đến với nhau của những cuộc tình cổ xưa
chỉ cần em nói với tôi một lời
sẽ chấm dứt hết những vụn nát của mùa thu
.
hay sự lơ đãng cũng là một cách thức
trong những cuộc tình cổ xưa
TÔI NGOẢNH NHÌN TÔI TRONG KÝ ỨC
tôi ném nửa trần gian vào u uẩn
áo mỏng người đi cạn tháng ngày
về đây những đêm không trở giấc
ngủ vùi một cõi thức nghìn năm
ngọn gió lạc vào miền u tịch
khởi đầu cuộc phù vân
ai chết vào những tháng năm tàn nhẫn
vô thường cứ chảy trong tiếng kêu gào của bụi bặm
tôi gửi đời mình vào khúc hát
lảo đảo một áng mây chiều mùa hạ
cô độc giữa trần gian đông nghịt
một thuở tôi từng là kẻ ruộng
áo mùa hạ ngấm mưa mùa đông
bờ tháng ngày lấm bụi
em đến vào một chiều tháng chạp
mây bay trên bầu trời cố thổ
gió khua niềm thầm lặng dấu sau khung cửa
cứ để cho niềm mơ ước ngấm vào cây cỏ
mùa xuân chợt nghe tiếng kêu than của đất
lá hoa bước ra khỏi cơn mộng mị
một thuở tôi từng là kẻ ruộng
cũng mộng mị như lá hoa mộng mị
cũng mơ một ngày thấy mặt trời mọc giữa bình yên
nắng mưa vẫn cứ trút xuống miền cố thổ
vẫn không quên bóng mặt trời trên bờ cỏ
vẫn không quên dáng em trên bờ cỏ
tôi ngoảnh nhìn tôi trong ký ức
thấy em cười giữa một chiều tháng chạp
TÔI NHÌN THẤY VẾT XƯỚC
NƠI TRÁI TIM EM
và dấu chân em như vẫn còn nguyên bên dưới những hàng cây xà cừ, những con đường ngang qua cuộc đời một người như những phác thảo tăm tối và rối rắm, những ngày chạy trốn sự ngu tối của con người em đã băng qua những con đường cũ kỹ ẩn mình bên dưới những hàng cây xà cừ vòm lá thâm u ẩn mật, những ngộ nhận của thế kỷ chỉ làm chậm đi cuộc tiến hóa của loài giống, có những đêm tôi một mình lặn lội đi tìm một sự trợ giúp nào đó đến từ phía thuở trước, chẳng hạn một vị thần cổ đại hảo tâm nào đó chịu bước vào chốn đương đại, hay là có một thứ phép màu thuộc những năng lực của buổi hỗn mang có thể xua tan được ngu tối của con người, nhưng tất cả những điều tôi mong ước lại thuộc về thứ cảm thức giả định có tên là thế giới ảo ảnh, tôi lo em không vượt qua được những năm tháng khó khăn, nhưng vào một đêm tháng ba có tiếng sóng biển vỗ vào rừng thông, em đã đến gõ cửa nhà tôi, nụ cười thật tươi trên môi em thay cho lời giải thích là em vẫn bình yên, em vừa mới vượt qua được những chặng đường tăm tối, vẫn tiếp tục cuộc hành trình, em nói, vẫn giữ nụ cười thật tươi trên môi, nhưng tôi lại nhận ra có sự bất thường nào đó đã xảy ra với em, tôi áp tai lên ngực em, nghe thử, thì nhìn thấy có vết xước nơi trái tim em
GỬI NGÀN
giã
1980-2014