tôi như ngọn gió giữa ngày cứ nổi lên những hoài vọng
hoài vọng về một ngày các vị thần nhận ra sự ngộ nhận của mình
tôi nói vói các vị thần về tình yêu rằng
những danh mục có vẻ tiền định hay cuốn sổ nhân duyên
những mệnh lệnh bấy lâu vẫn được biểu tượng bằng những hình ảnh thật gần gũi con người
những trái tim được sưởi ấm và chiếu rọi bỡi những âm vọng vô hình
hết thảy những thứ ấy chỉ là chép lại những trang kỳ tình diễn ra tự lâu lắm giữa bụi bặm của trời đất
tôi nói với các vị thần rằng về tình yêu rằng cứ tưởng chẳng bao giờ được nghe thấy tiếng con chim gù nơi bờ tre làng
cứ tưởng chẳng bao giờ được nhìn thấy kẻ đã đi chín mươi chín đất nước
chín mươi chín cuộc đời vẫn còn nhớ chốn cũ nơi mình cất tiếng khóc chào đời
xa lắm buổi bụi bặm cổ xưa
tôi nói với các vị thần về tình yêu rằng tôi đã nghe thấy những bước chân bụi bặm tự buổi xa lắc xa lơ
nói hỗn mang cổ sơ
cũng như nói lãng mạng cổ sơ
bến bờ là cũng mới xảy về sau
còn lúc bấy giờ là u mang nửa cõi
chẳng nhìn ra đâu là bờ bến
có cách chia cũng chỉ để gặp lại
tôi nói với các vị thần về tình yêu rằng
có hôm tôi đã lạc vào nửa cõi u mang
chẳng phải là tôi bị cuốn vào dòng sông hẹn hò
ở đây là chẳng có lời hẹn hò nào
chỉ có những ánh mắt lặng lẽ nói ra những hoài vọng
tôi vẫn hoài vọng về một bầu trời có kẻ hát giữa gió trăng
bài hát về ảo ảnh của nắng đổ trên những ngọn cây
thuở ấy ai hát giữa gió trăng tiếng hát hóa thành ảo ảnh của nắng bay đậu trên những ngọn cây có kẻ nhặt được đem đặt vào bầu trời đầy sao
cũng chẳng phải là bầu trời sao năm cũ mà nửa cuộc giang hồ lãng tử của những vì sao
tôi nói với các vị thần về tình yêu rằng có hôm tôi đã lạc vào những cuộc tình lãng tử của những vì sao lãng tử ở trên trời