thế giới và em

 

 

 

 I.

và em một bên
và thế giới một bên
lũ chim chóc đợi ta một sáng buồn thôi hót
có người đi bao nhiêu năm tháng chưa về
trong vòng tay ta em mơ về cố xứ
giấc mơ ngực căng đầy
bờ cỏ đợi ta những bước chân giữa chiều cô độc
mùi tóc em thơm buổi hồng hoang
và những khao khát đợi ta suốt những tháng ngày u uẩn
ta hôn em giữa một sớm mai lặng gió
và đi về phía thế kỷ u buồn 

 

 

II.

cuối cùng em cũng trở về mang theo những hình ảnh về sự bất trắc sự trẻ trung của người con gái đang đứng trước thách thức của nhan sắc thế giới có vẻ như đang vơi đi nhưng cũng chẳng sao bỡi mỏi mòn vốn là cốt cách của mọi thứ trong trời đất cuối cùng em cũng trở về để nói với ta những ý tưởng về sự bất trắc thời gian vẫn cứ tỏ ra vô cùng tàn nhẫn bão tố vẫn tàn phá những dự định lớn lao của rừng cây và lũ ong hút mật chẳng dễ dàng chút nào trong công việc tìm kiếm thức ăn dự trử cho mùa đông và con người thì vẫn vô cùng thành thật nhưng cũng vô cùng dối trá trước cách nhìn thế giới những thừa hưởng những cốt cách của  tổ tiên giống như trò đùa nghiệt ngã thời gian đã bày ra tự thuở con người biết nghĩ ngợi ngay cả những hiểu biết mới mẻ nhất vẫn chẳng thể xóa nổi thứ tình cảm hận thù vốn được con người hun đúc tự buổi ngụp lặn trong sống chết gây bỡi các loài giống khác và bỡi chính loài giống mình cuối cùng thì em cũng trở về với ánh mắt ngỡ ngàng trong cách nhìn thế giới 

 

 

III. 

nhưng em cũng đừng nói với ai rằng em đang đi giữa những hàng cây rợp bóng những ngày mùa thu nơi ngọn đồi nhỏ ta vừa mới nhìn thấy trong đêm hôm qua

tất cả như trong dự tính của ta

lũ chim đi trốn thu đang từng đàn rời khỏi ngọn đồi chúng chẳng dấu nổi sự bịn rịn trong cách cất cánh bay lên từ những vòm cây như chốn nương thân suốt cuộc phiêu bạt chim trời

sao lại đi trốn sự tĩnh lặng của thu

em cũng đừng nói với ai rằng em đang đi giữa những hàng cây mùa thu với chút niềm băn khoăn về việc lũ chim vừa rời khỏi ngọn đồi

ta biết là lũ chim chẳng dám dừng lại để chia xẻ những nỗi niềm của em vì chúng biết trong phút giây ấy nếu nói ra một lời thì chúng sẽ không cầm được nước mắt

ta biết một lúc nào đó em sẽ nhận ra hết thảy những gương mặt sự vật trong hết thảy những cung bậc của thời gian và sẽ chẳng còn chút băn khoăn nào khi bước đi giữa những hàng cây nơi ngọn đồi nhỏ có lũ chim trốn thu bịn rịn trước lúc đi xa bỡi tất cả những thứ đó là thuộc về thế giới ta đã cố tạo dựng cho riêng em 

 

IV.

và sau đó là một thế giới đầy nắng, chẳng còn chỗ cho tăm tối và sai lầm,

hỡi lũ ngông cuồng của thế kỷ hãy ra khỏi nơi đây,

chân lý bắt đầu lên tiếng trên khắp mặt đất,

và sau đó thì ngày nào cũng nhìn thấy sai lầm và tăm tối lũ lượt kéo nhau ra khỏi trần gian,

và em, trong bộ áo quần giản dị của thế giới đầy nắng, em bước đi giữa niềm cảm hứng của thế kỷ,

ta đã đem tặng em một thế giới đầy nắng,

và chờ,

ta vẫn chờ để được nhìn thấy em cười vui bên dưới một bầu trời mùa xuân,

nhưng một hôm, người em ướt sũng, từ mưa gió em bước vào gặp ta,

ở đó là một mớ kiến thức mơ hồ tựa một cuộc đánh đố tàn nhẫn, lạnh, và buồn

em nói, 

 

V. 

thật thú vị làm sao những cuộc chuyện trò với em về thế giới

có thể nói tất cả

về một ngày có tiếng cười của trẻ thơ nơi ngôi làng nghèo khó bỡi thế giới đối với chúng là chưa có gì cả

hay về những người lớn nhưng có vẻ chưa đủ tuổi đang đem cả lời nói và cả mồ hôi và máu để cổ vũ cho những thứ chưa có gì cả ( ta nói những thứ ý tưởng hay hình ảnh cao sang thường dành cho con người thường là những thứ chưa có gì cả nhưng em thì còn phân vân)

ta và em có thể nói tất cả

về một ngày lũ ếch nhái kêu vang đồng làng vì mừng cơn mưa bất chợt trong khi người làng mắc cãi vả nhau về một thứ chủ nghĩa quỉ quái nào đó ai đó vừa mới đem rao giảng trong làng

hay về một ngày có những người nằm xuống tự nhiều thế kỷ trước đang nói về sự luyến tiếc về việc con người làm mất mát hình ảnh uy nghi của con người như một kỳ công trong công cuộc hình thành tạo vật

ta và em có thể nói được tất cả

chỉ một điều không nói được là vì sao ta yêu em