viết [3]

 

 

 

Có lúc tôi như bị kẹt vào mớ rối rắm của cuộc sống, nhìn cái gì như cũng thấy như một thứ dự án đang triển khai, đang triển nở, làm như thể sau khi hình thành giống người trên mặt đất là phải như thế…

 

 

Lối viết ẩn dụ, một phương tiện, tôi nghĩ là đẹp nhất trong nghệ thuật ngôn từ

 

 

Bi kịch lớn nhất của con người thời đại là biết mà chẳng thể thoát được  ảo ảnh chết người ấy

 

 

Cứ thử bỏ đi thứ kiểu viết truyện thống, có nghĩa, chẳng còn có biên giới nào giữa những thứ gọi là truyện, là thơ, là bút ký, hay tiểu luận, hay chính luận…

 

 

Cứ nhập vào trang viết của mình bằng cách cắt ngang một mảnh đời nào đó, cắt ngang, ngắn gọn, trí tuệ, và quyến rủ

 

 

Ngày nào cũng viết, để cho việc sáng tạo trở thành bình thường đối với người viết

 

 

Viết chẳng qua chỉ là  cách giải bày những nghĩ ngợi không tiện nói ra, hay không thể nói ra, bằng cách lẫn vào những khoảng trống nào đó hay lao vào cuộc tìm kiếm những điều không thể

 

 

Viết với tôi chỉ là một cách thức ghi lại một câu chuyện kể bằng miệng, thứ tự sự thời chưa có chữ viết, một câu chuyện kể bằng miệng thì làm gì có chấm phảy nhỉ

 

 

Vẻ sáng đẹp ấy suốt những nghìn năm qua vẫn lung linh giữa gió bụi trần gian, con người là vẫn cứ  nói ra thứ tiếng nói minh bạch của mình bất chấp cuộc phù vân  đất trời lận đận, thứ tiếng nói đầy âm vang trắc trở ấy là cứ bay lên, bay lên, và cõi văn chương hình thành tự khi  nào ngay cả những con người làm ra nó cũng chẳng thể nói được, một buổi sáng trời tôi chợt thấy em đứng giữa thi ca, giữa cuộc văn chương lịu địu tôi bỗng gặp em, gập ghình giữa nẻo tang bồng, cho đến hôm có muôn nghìn ngôi sao trên trời chứng giám, em đã hôn lên niềm cảm xúc của tôi, tôi chẳng còn có thể nhìn thấy được đâu là em đâu là thơ, lung linh một cõi, đi về, gió cuốn dặm trường, hết thảy như đang cuồn cuộn chảy về phía bên ngoài trần thế, em thì vẫn hôn lên niềm vui sướng của tôi, còn tôi thì vẫn hôn lên thơ, cho đến nửa khuya,  đám sao trên trời vẫn còn thức, tôi chợt nghe thơ chấm xuống dòng

 

Giã từ lục bát thôi em, câu thơ sáu tám ngã nghiêng cuộc tình

 

Em vẫn nối ngày vào đêm, em vẫn nối tôi vào trời trăng gió, giữa trời trăng gió, tôi đăm đắm một ngày em nối tôi vào thơ, em nối tôi vào đâu tôi cũng nghe  hạnh phúc, em, một ngày nào, nhất định em nối tôi vào thơ, em bọc lấy vuôn thơ, em bọc cả tháng đợi năm trôi, tôi vẫn chờ em ở đó, giữa tháng đợi năm trôi, em bọc cả những lời tôi nói với em, những lời tôi nói với em đã thành thi ca ngàn năm cổ độ ngàn dặm đi về, em thuộc cả thơ tôi, thuộc cả nắng quái cuối chiều, giữa lúc tôi lang thang giữa nắng quái cuối chiều, một quảy thơ, em khóc ướt cả con đường đến nhà tôi, xưa nay là vậy, một cõi cùng nhau, sớm khuya một gánh, có khuya mấy thì tôi và em cũng phải thức để chia nhau.