nuối tiếc và lãng quên [3]

tôi nhân danh người tu hành không nói dối để nói dối với quan thị vệ rằng danh tiếng ngài ấy người kinh thành ai cũng biết, thật ra, tôi chẳng biết ông là ai, khi nhìn thấy ông quát tháo đám thị vệ tôi bỗng nghĩ ra cách nói dối để may ra có vào được hoàng cung hay không, lập tức vị quan già háo danh đón tiếp tôi như một khách quí, có thể là lời nịnh nọt của tôi khiến cho ông quan háo danh không còn  thấy một nhà sư để tóc là điều bất thường, khi đã ngồi uống Đọc tiếp [...]