cổ tích của đất/và có đủ hình hài em trong giấc mơ của tôi

  và sau đó thì em thôi khóc, đất lại trở lại sự lặng lẽ vốn có của mình, tôi bước tới khung trời sáng lòa ở phía trước, đừng đi, người em yêu, em nói, và nhìn tôi với tất cả sự lưu luyến của đất trời buổi nguyên sơ, dịch chuyển không muốn rời sự lắng đọng, không phải ánh sáng  không muốn rời  ánh sáng, nghìn năm lưu luyến trong chớp mắt, đừng đi, người em yêu, em nói,  và cúi xuống chân núi vốc nắm đất màu tro than trao  tôi, nửa khuya hôm ấy tôi Đọc tiếp [...]