Những ghi chú

và cứ thế, tôi cứ thấy nhớ nhung một cái gì đó, một vẻ huy hoàng đã mất, hay một cuộc phong lưu cổ độ, một đoạn khúc lưu ly, hay một miền trời chưa có, tôi không biết, chỉ thấy nỗi hoài nhớ ròng rã khúc chiết như thứ sức vóc bền bĩ lâu lâu lại tác động tâm trí, và tôi lại mường tượng ra đủ các thứ đất trời, mường tượng ra đủ các thứ bề bộn nắng gió, a là tôi đang bước dọc theo một khúc hát tối giản, nó là con đường chạy giữa một cuộc cổ Đọc tiếp [...]