LỜI TỰA
cũng như hoa cỏ mùa xuân,
hay tiếng chim hót trên rừng,
tình yêu của chúng tôi nó là
dấu tích, một biểu hiện khác
của tạo tác, bỡi chúng ta chẳng
đời nào nhìn thấy được tạo tác
…
tôi cột ngựa ở ven đường, đi về phía những đám mây màu hoa tường vi, dường ở đó có người con gái đang học nói thứ tiếng nói của miền đất sinh ra mình, tôi nghe những lời những tiếng như những trần tình tha thiết đang được thốt lên giữa những ẩn ức phù sa, con dế hát, bài hát về buổi sáng có người con gái bước vào làng tôi với dáng rụt rè,
…
bây giờ tôi nói về những ẩn ức của phù sa, tại sao tôi không gặp em, và tại sao cuộc tình chúng tôi không bắt đầu ở miền phù sa châu thổ con sông uẩn khúc một thời có tiếng khóc đầu đời của người con gái tôi yêu, những câu hỏi tại sao vẫn cứ dấu sau con nước phù sa, vẫn cứ trôi đi… những nẻo phù vân vẫn cứ trải dài theo nỗi sợ hãi của những cuộc điều đình thất bại, những cuộc điều đình đề xuất bỡi những vật thể nhỏ nhoi là con người trần thế, và kẻ mang lại thất bại cho những điều đình là những thế lực còn dấu mặt đằng sau thứ vật chất tối tăm của trời đất,
…
chỗ bắt đầu cho cuộc tình của chúng tôi là những lời, dấu tích của trời đất vô cùng, những lời đã được viết ra tự buổi con người nghĩ ra cách khiến cho trời đất có thể để lại dấu tích, tình yêu của chúng tôi nó là dấu tích, dấu tích bắt đầu cho dấu tích, em, mưa nắng giông bão không hề báo trước, những lời những tiếng được thốt ra giữa giông bão và mưa nắng khôn lường, em, chín cõi đi về thấy con nước màu đỏ cuốn theo những xác lá rừng thì biết là đang đứng giữa phù vân, tình yêu của chúng tôi bắt đầu từ những lời những tiếng thốt ra giữa cuộc phù vân,
…
có người con gái ẩn trong dáng vẻ hoa tường vi một thời làm xáo trộn những nghĩ ngợi của tôi, em là hoa là trái nơi khu vườn có loài sóc ăn đêm, hay là sự tích trích từ những cuộc nhảy múa điên cuồng của những đám sao trời buổi hồng hoang, hay là sứ giả của những đám mây mùa đông được cử xuống trần thế rao giảng về nỗi buồn của những cơn mưa tháng chín, nhưng dẫu em chỉ là người con gái lạc đường vào làng tôi, thì tôi cũng chẳng thể nào quên buổi sáng em đứng trước nhà tôi, em nói là em đang đọc những mảnh nhật ký tôi treo ở hiên nhà, em nói là em biết tôi viết cho ai, tình yêu của chúng tôi cũng ngẫu nhiên như bao nhiêu ngẫu nhiên trong trời đất, nhưng dẫu là ngẫu nhiên, thì những gì chúng tôi dành cho nhau lại là tất nhiên của một cuộc tình, dẫu là ngẫu nhiên, nhưng mỗi khi tôi hôn em qua cõi đất trời rộng lớn, em nói là em cảm thấu hết những nỗi niềm tôi dành cho em,
…
tôi cột ngựa ven đường, đi về phía nỗi nhớ của em, con đường như dài ra, tôi thấy trong nỗi nhớ của em có cả tôi có cả con đường đang dài ra, trong khi tôi nghĩ về em, tôi biết, lũ chim đang rủ nhau về phương nam , nơi có những khu vườn những người giữ vườn rất yêu quí các loài chim, còn lũ trẻ trong làng thì đang nghĩ về bầu trời có những đám mây hình ngựa chạy, tôi thấy thế giới bỗng trở nên sáng sủa lạ thường, như chẳng còn nhìn thấy bóng dáng kẻ vẫn âm mưu ám hại những cuộc tình, tôi cột ngựa ven đường, đi về phía có em đang đợi tôi, tôi thấy trong nỗi chờ đợi của em có cả những ý nghĩ của biển, sóng vẫn vỗ vào bờ nỗi nhớ khôn nguôi, tôi và em, những vật thể nhỏ nhoi trong trời đấtcũng thấy trong lòng nỗi nhớ khôn nguôi của biển,
…
tôi không thể không nghĩ về em,
…
và cứ mỗi sáng tôi và em lại nhìn nhau một chút
trò chuyện về một thứ gì đó về thế giới
để cho mối non nước lận đận u hoài ngấm vào tôi và em
cứ thế
ngọn lửa nguyên sơ trong tôi và em vẫn bùng cháy giữa một thế giới lạnh lùng và tàn nhẫn
a
tôi đã nghe thấy tiếng dế hát vọng lại tự phía đầu kia mặt đất
tự phía có em
và em bảo tôi hãy thắp nến lên
để em xua đuổi những bóng tối ra khỏi thế giới
một cuộc tình kỳ dị
cả cây cối trong vườn cả lũ chim chóc đậu trên những cây cối trong vườn đều nói về cuộc tình của tôi và em như thế
tôi nói với lũ chúng
rằng
phải có những cuộc tình như thế mới mong làm lành lại những vết thương của thế giới
…
tôi biết có lúc em cố trốn khỏi một cuộc tình kỳ dị để ở lại với những hiện thực trần thế như bao cô gái khác nơi mặt đất
em cố trốn khỏi tôi
cũng như tôi cũng cố trốn khỏi em
nhưng tôi và em đã không cưỡng nổi một cuộc tình làm cháy lên trong tôi và em ngọn lửa tạo tác
có vẻ như tôi và em đã là đôi uyên ương tự buổi nguyên sơ
hôm nhận ra nhau chúng ta đã ôm nhau khóc giữa niềm kinh ngạc của thế giới
có vẻ như ai đó đã bịa ra câu chuyện của tôi và em để làm mủi lòng một thế giới đang khô cạn niềm trắc ẩn
a
lại có ai đang gọi tôi và em ở phía bên kia rặng núi có những đám cháy vừa mới được cơn mưa đầu mùa dập tắt
thì ra là bọn họ muốn rủ rê tôi và em tham gia cuộc thánh chiến bọn họ vừa mới phát động
nhưng tôi phải nói cho bọn họ biết
rằng
em còn đang mệt nhoài vì cuộc chạy trốn một cuộc tình kỳ dị
còn tôi thì đang sửa sang lại nơi trú ngụ cho những cảm xúc trần thế
…
cứ thế, trôi giữa trăng sao một cuộc tình ngoại lệ
ngoại lệ cả cách thức bắt đầu
và ngoại lệ cả cách thức đến với nhau
như ký ức loài giống mách bảo với chúng tôi
rằng
ngay tự thuở trăng sao còn lẫn lộn tôi và em đã là một
chửa được là hạt bụi nguyên sơ
tôi và em chỉ là mỗi mảnh phù vân giữa mê cung cuộc chơi của tạo tác
sao lại không tan đi giữa dòng càn khôn nước biếc, em nhỉ …
ngày xưa…ngày xưa …ai còn nhớ mỗi mảnh phù vân trôi giữa âm vang vô định
hôm gặp nhau dưới vòm trời đương đại rắc rối nhiêu khê
tôi đã lập tức nhận ra em
…
cứ thế
trôi giữa trăng sao một cuộc tình ngoại lệ
ngoại lệ cả trong cách thức gọi nhau
có lần em bỏ tôi đi
trần gian lạnh ngắt
để mường tượng ra những thế giới
tôi gọi em
bằng im lặng
chẳng có mùa xuân mùa hạ
chẳng có mùa nào cả
thế giới đang đọng lại
xám ngoắc
có con chim nào đó chết trên rừng vì không chịu nổi sự im lặng
có em bé nào đó chết khi mới chào đời vì không nhìn thấy thế giới như mong đợi
có những người đàn ông và những phụ nữ đi về phía những rắc rối
để chết
thế giới đang đọng lại
xám ngoắc
cũng chẳng phải xám ngoắc
có một thứ màu nào đó
sẫm hơn
đang che khuất ánh mắt em
che khuất tiếng cười của em
cuối cùng
tôi phải nói ra là tôi
rất yêu em
cứ thế
trôi giữa trăng sao một cuộc tình ngoại lệ
…
tôi đang gào thét giữa một cuộc tình
…
tôi và em
và những cuộc hò hẹn ở trên trời
…
tôi cũng đang bối rối như em vì thấy em đang bối rối
nhưng không sao đâu
bỡi vì đó là một khoảng khác
một khoảng trần gian khác
một khoảng trần gian chỉ dành cho những kẻ may mắn bước ra từ những tháng năm bụi bặm
nguyên sơ trang bị cho tôi và em niềm xúc động làm bằng bụi bặm
những bụi bặm tích tụ từ những ẩn ức của những khoảng cách
chẳng dễ dàng chút nào để nhận ra điều đó
phải không em
…
có những đêm tôi ngủ vùi
trong thứ thế giới như mới bắt đầu triển nở
những ngọn núi còn non choẹt mọc lên giữa niềm háo hức của rừng cây
a đây rồi
những rong rêu
những cuộc đời nhỏ bé
tôi nghe biển gào lên với niềm kinh ngạc
xin chớ làm bấn loạn phù sinh hỡi người bạn lớn của tôi
tôi nói với biển trong giấc ngủ
mãi đến khi gặp em và yêu em tôi mới hiểu hết niềm kinh ngạc của thế giới
…
đừng bỏ tôi mà đi nghe em
tôi rất sợ một thế giới có đông người đi lại nhưng tôi vẫn thấy trống trơn
tôi sợ sáng thức dậy người đưa thư ở trên trời bảo chẳng nhìn thấy thư em gửi tôi
tôi sợ đêm con chim ấp mũi nơi vườn nhà tôi không còn vỗ cánh giữa khuya vì em đã bỏ tôi đi
thường thì con chim ấp mũi vỗ cánh vào lúc giữa khuya như một cách thức ca ngợi tình yêu của chúng tôi
tôi sợ phải đối mặt với những buổi chiều hôm vắng ngắt
thường vào lúc ấy thì tôi nhìn thấy đèn được thắp lên ở đầu kia mặt đất
tín hiệu em vẫn dành cho tôi
tôi sợ chẳng còn nghe ai nhắc đến cuộc tình của chúng ta
tôi rất sợ em bỏ tôi đi
có một thời người ta thường hay nói đến chuyện ra đi
tôi biết tôi sẽ buồn rất nhiều
khi biết tôi không còn có em
…
tôi vẫn muốn biết ở nơi ấy em đi đứng nghĩ ngợi ra sao
và những lúc em nghĩ về tôi thì ánh mắt em ra sao
điều đó có nghĩa tôi vẫn muốn ở bên em
vẫn muốn luôn ở bên em
thật ra thì hơi thở của em cũng là hơi thở của tôi
nghĩ ngợi của em cũng là nghĩ ngợi của tôi
tôi vẫn luôn nhìn thấy em nơi mắt tôi
cho tới hôm tận mắt tôi nhìn thấy những con đường thăm thẳm
những con đường dẫn đến những rắc rối những cách trở
tôi rất sợ tôi mất em
…
tôi từ ngôi làng nhỏ bé của tôi ra đi
và gặp em nơi châu thổ phù sa con sông ấy
…
con chim hồng chim lạc cất cánh bay tự buổi hồng hoang rót một tiếng kêu vào đời người con gái tôi yêu, dai dẳng âm vang tha thiết, những nghìn năm sau người con gái tôi yêu cũng bước đi trên con đường tiền nhân đi, thao thức một khung trời, tôi cũng thao thức như em, hãy cứ vẽ lại bầu trời như em muốn, tôi nói với em vào một sáng mùa thu bầu trời trên đầu còn nguyên dấu tích con đường tiền nhân đi, cuộc tìm kiếm như không hề kết thúc, tôi và em vẫn tiếp tục băng qua những đại lộ vừa mới được xây xong những cột đèn đường như vẫn còn run sợ bỡi những lời hô hét của các vị nguyên thủ của những con đường, a…những kẻ lãng tử đang phiêu lưu qua cuộc trưng bày những lời hô hét, tôi và em nghe có tiếng ai đó đang thốt lên giữa thế giới, chớ nói gì nữa cả hỡi những kẻ lãng tử đang phiêu lưu qua những lời hô hét, tôi nghe như sử sách đang nói trong tôi, tôi từ ngôi làng nhỏ bé của tôi ra đi và gặp em ở châu thổ phù sa con sông ấy, hãy đi đi hỡi bè lũ u buồn, hãy đi khỏi nơi đây hỡi bè lũ tay sai ngu tối, tôi cứ thét lên bên bờ con sông chảy qua suốt một thời có người con gái tôi yêu.
…
LỜI BẠT
thứ tiếng gọi rất gần mà lại thật xa đó là ngọn nến nối liền thế gian và vũ trụ, nối liền tất cả lại với nhau, nó là thứ gắn bó hai con người lại với nhau mà chính hai kẻ ấy cũng không ngờ, nó là cái gì thật rõ rệt, mà cũng rất mơ hồ, huyền nhiệm, tôi cũng đang rất bối rối, cũng không dám chắc có phải vậy không, trong cơn bối rối tôi đã thốt lên thứ tiếng nói như lấy ra từ những sâu thẳm ở trong tôi, những điều tôi viết ra là những dấu tích của một mảnh linh hồn nhỏ nhoi, rất nhỏ nhoi, trong cơn bối rối, sau những lần chạy trốn những cuộc gặp em, chạy trốn một điều gì đó rất gần mà cũng rất mong manh, tôi biết là tôi đã yêu em, một tình yêu mãnh liệt thốt nên những tiếng những lời…tôi giả định một tình yêu vĩnh hằng như dấu tích của nguyên sơ.
Giã
tháng 10/2014
tháng 7.2017