cổ tích của đất

 

 

 

 

 

 

 

        kính tặng nơi chôn nhau cắt rốn của tôi

 

LỜI  TỰA  

tôi không dám nói đây là những nghĩ ngợi

về đất

bỡi đó là câu chuyện vượt quá

khả năng tư duy của tôi

thực ra đây chỉ là cuộc chuyện trò với

người bạn đồng điệu của tôi

cuộc chuyện trò như là những giả định

khi nói về đất

những giấc mơ giả định

những cảm thức giả định…

 

CHƯƠNG MỘT :NHỮNG CÂU CHUYỆN KHÔNG ĐẦU KHÔNG CUỐI

 

những người đàn ông đem những chiếc bóng của lũ chim đang bay trên bầu trời trên đầu đặt lên những chiếc bóng củamình đang ngã trên đấtngười ta nói như thế là sự kết hợp giữa ảo ảnh và hiện thực 

 

 

từ những khoảng trống

thế giới vẫn chòng chành trên những cuộc chơi chẳng theo luật tắc nào

sợ sự lãng quên

người đàn ông lén dấu nhúm đất vào áo

hôm qua có kẻ nói với tôi chớ đi đâu cả

cứ ở lại trong những khoảng trống

dường có sự trục trặc nào đó xảy ra

lũ chim có cánh hết thảy đều bay lên

từ trong những khoảng trống bước ra

tôi gặp khuôn mặt nhăn nhó của đất

 

chúng ta vẫn đang có mặt nơi mặt đất

đừng chờ đợi ân sủng từ các vị thần

cứ tự vinh danh mình

bằng cách ca ngợi mồ hôi

ca ngợi nước mắt

ca ngợi máu chảy ra khỏi các mạch máu

ca ngợi cái chết từ từ

máu từ các mạch máu từ từ chảy ra trước khi chết

điều đó chẳng dễ dàng chút nào

nhưng chúng ta đang làm

để được có mặt trong danh mục các loài nơi mặt đất

buổi tối hãy cứ soi vào các vì sao

để được nhìn thấy gương mặt chúng ta được sinh ra từ các cuộc chết chóc

vẫn nặng trĩu những hoài bão không gọi được tên

nhưng có thể nói bằng ẩn dụ

về cuộc sinh nở từ các cuộc chết chóc

hôm qua có kẻ đến nói với tôi đừng đi đâu cả

hãy cứ ở lại giữa cuộc sinh nở được sinh ra từ các cuộc chết có vẻ đùa cợt

 

thời ngôn ngữ bị cưỡng hiếp 

em hãy gọi tôi là kẻ muộn mằn

ngay cả ý muốn hôn lên mắt em cũng muộn mằn

tôi là cái bao tử được sinh ra muộn mằn

để ăn những thức ăn huyễn hoặc

tôi huyễn hoặc cả khi người ta ép tôi ăn những thứ thức ăn tôi không muốn

những lời ngọt ngào nói ra từ cửa miệng ngài trưởng xứ

những thề thốt non biển tuông ra từ niềm hứng thú của các vị chúa đất sau khi ôm  hôn nhau giữa  thế giới

tôi huyễn hoặc cả khi tôi nôn thốc ra những thứ thức ăn tôi không muốn

em hãy gọi tôi là kẻ muộn mằn

ngay cả những điều tôi vừa nói ra cũng muộn mằn

ngôn ngữ đã bị cưỡng hiếp một cách thê thảm

 

có quá nhiều những ngọn lửa giận dữ

cuộc hành trình của tôi trên con đường đất

mùa đông con đường bỗng nhớ đến cái chết của những kẻ bị lũ rắn đen áp bức

con đường thu mình lại

mùa đông tôi vất vả với cuộc hành trình của mình

các bạn đừng chờ

vì không chắc tôi tiếp tục được cuộc hành trình

tôi nói với các bạn hữu của tôi

vào cuối mùa đông

lũ rắn đen lại trườn ra trên đường

có nhiều kẻ không chết

chỉ ngắc ngoải với những hạt lúa thu được từ những thửa ruộng đã bị những ý đồ ngông cuồng của lũ rắn băm nát

có quá nhiều những ngọn lửa giận dữ ẩn náu bên dưới bầu trời

đừng chờ tôi

tôi lại nói với các bạn hữu của tôi đang chờ tôi ở cuối những tiếng la hét

những tiếng la hét cất lên từ lúc mặt trời mới mọc

lửa

những tiếng la hét

và ánh mặt trời

có quá nhiều sự kết hợp khiên cưỡng bên dưới bầu trời

 

em cứ gọi tôi là kẻ lười nhác 

em hãy gọi tôi là kẻ lười nhác

những ngày có mưa tôi nằm dài bên dưới những đám mây mọng nước

mặc cho mưa

tôi cứ nằm dài cùng với những nghĩ ngợi lười nhác trong tôi

mới hôm nào lũ sói đã đến lấy mất một nửa niềm vui của tôi

niềm vui bắt đầu tự khi mới bắt đầu biết nhìn những ngọn cỏ ngửa mặt đón lấy ánh nắng mặt trời

sau khi đã lấy niềm vui của tôi mang đi

lũ sói còn quày lại cười nhạo tôi là kẻ lười nhác

em chớ hỏi ai đã làm cạn kiệt niềm vui trong tôi

bỡi đó là điều cấm kỵ

người ta vẫn cấm tôi không được thổ lộ nỗi tức giận

khi răng tôi rệu rã vì phải ăn quá nhiều những thứ thức ăn tôi không thích

hay khi mắt tôi mờ đi vì hằng ngày phải nhìn quá nhiều những thứ vật thể màu tro than trong cuộc sống

đừng ngại

em cứ gọi tôi là kẻ lười nhác

bỡi vì tôi vẫn cứ nằm dài giữa những năm tháng người ta vẫn dùng quá nhiều những từ ngữ nhảm nhí được trích ra từ những cuốn sách nhảm nhí

 

cuộc sống có quá nhiều điều kỳ lạ

không phải tôi muốn làm cho thế giới trở nên phức tạp

nhưng không thể không dùng những từ ngữ  kỳ dị như thế khi mô tả cuộc sống

thời tuổi trẻ  tôi đã dùng quá nhiều thời gian cho những cuộc tán gẫu cùng  những cô gái trẻ

cũng như dùng quá nhiều thời gian cho việc thể  hiện sự kiêu ngạo

bấy giờ tôi luôn sống trong những ảo ảnh như thứ trò diễu cợt trời đất dành riêng  cho những kẻ ít tuổi

cứ thấy mình như là trung tâm của trời đất (thứ trung tâm luôn thu hút những cuộc tán gẫu cùng những cô gái trẻ)

giờ hiểu ra sự kỳ dị của cuộc sống thì  đã quá muộn

mới hôm qua có kẻ đến nói với tôi lũ ếch nhái trên đồng làng đang nổi loạn vì lũ rắn đen đã ban bố thứ sắc lệnh chết tiệc rằng ếch nhái không còn được tự do kêu réo khi có cơn mưa đổ xuống

và mới hồi tờ mờ sáng này người đàn ông ở nhà bên hô hoán rằng trong đêm đã có kẻ đến lấy cắp những lời nói bấy lâu ông vẫn dấu kỹ trong ký ức

cuộc sống quả có quá nhiều điều kỳ dị

bọn họ vẫn mưu toan ám hại tôi

dẫu biết bây giờ tôi biết tôi chẳng có tài cán chi nên chẳng còn kiêu ngạo như thuở ấy

 

chúng ta đều biết đất chẳng biết nói năng

tôi trò chuyện với đất

hãy nói năng một chút gì đi chứ

tôi biết tôi ảo tưởng

nhưng suốt ngày vẫn nằm chờ những lời nói của đất

 

này kẻ khốn cùng đừng hỏi gì cả

chẳng phải đất

mà ai đó đã thay đất nói với tôi

 

bọn họ vẫn mưu toan ám hại tôi

dù biết tôi đang là kẻ khốn cùng

 

tôi trò chuyện với đất

cứ tiếp tục im lặng mãi sao

tôi biết tôi là kẻ khốn cùng

nên chỉ còn biết trò chuyện với đất

 

không phải đất

mà chính tôi nhìn thấy những thế lực đen tối đang đè lên đất

chúng ta ai cũng biết đất vẫn khổ ải theo nỗi khổ ải của người

hồi năm ngoái chính tôi nhìn thấy đất trên đồng làng nứt ra thành những ô rãnh

có rất nhiều người từ dưới những kẽ nứt chui lên luôn miệng nói cứu tôi với

chúng ta đều biết đất chẳng biết nói năng

nên có nhiều kẻ muốn biến đất thành chỗ nằm để ca ngợi nhau

bọn họ đã ca ngợi nhau là kiệt xuất là có thể trò chuyện được với những người chết tự những trăm triệu năm trước là có thể làm cho loài khỉ không đuôi trở thành có đuôi

 

tôi chẳng dám nói điều chi to tátchỉ trò chuyện với đất vài điều nhỏ nhặt

 

 

về sự tàn bạo 

ở thế giới này tôi như lũ kiến

có nghĩa người ta có thể xóa bỏ tôi bất cứ lúc nào

hôm qua tôi đang đi giữa ban ngày

có kẻ chặn tôi hỏi có biết đường đến những cuộc vui hay không

tôi nói tôi cũng giống như lũ kiến là thường hay chạy trốn bên dưới những chiếc  lá rụng khi nghe thấy có quá nhiều bước chân người dẫm lên mặt đất

em chớ hỏi có phải tôi hay sợ hãi trước con người hay không

vì đó là điều tôi chẳng thể nói được

sự tàn bạo  là không có cảm xúc

 

có quá nhiều kẻ đi vớt xác lá mục

có quá nhiều kẻ đi về phía có những kẻ suốt ngày chỉ loay hoay với những dự tính của mình

những của cải bọn họ thừa hưởng được của thuở trước gòm có hoài vọng và chờ

trên con sông chảy qua sự chờ đợi có rất nhiều xác lá mục

bọn họ vớt những xác lá mục đem về ướp với những hoài vọng

và chờ

càng ngày càng có quá nhiều kẻ đi về phía có những kẻ suốt ngày đi vớt xác lá mục

những kẻ mới đến cũng đi vớt xác lá mục

khi dòng sông khô cạn

người ta kéo nhau đi về phía khác

 

về sự lầm lẫn 

càng ngày càng có quá nhiều người không còn muốn rời bỏ chút nào thế giới mình đang sống

nhưng bạn ơi

nơi cư trú của sự bất tử không phải là mặt đất

câu thơ ai viết nghìn năm cũ vẫn còn phảng phất hương thơm nơi mắt tôi

người ta vẫn thích sự bất tử

như thích một chiếc áo mới

lịch sử giống như cuộc trưng bày bất đắc dĩ những lầm lẫn

những lầm lẫn giữa những thứ lầm lẫn và những thứ không thể lầm lẫn

đêm qua lũ chim cú bay về kêu váng làng tôi

người ta không  ai còn muốn xua đuổi lũ chim háo danh ấy

(chúng vẫn nghĩ là người ta vẫn nghĩ chúng là những nhà tiên tri )

ai cũng chỉ lo có xảy ra tai họa hay không

sự lầm lẫn đã xảy ra tự buổi mới bắt đầu

vì ai đó đã lầm lẫn giữa thói háo danh và minh triết

 

về cuốn biên niên sử của làng tôi 

trong cuốn biên niên sử làng tôi

đất là những lời chú thích

về những ngày tháng những người khách lạ dẫm lên con đường vào làng  (những người khách từ phía mặt trời lặn đi tìm cái không thể)

về những đêm đất không ngủ

(vì những điều khó hiểu trong tiếng kêu có vẻ khác thường của lũ chim nửa đêm, cứ vào khoảng giữa khuya lũ chim nửa đêm lại thức giấc buông những lời kỳ dị)

trong cuốn biên niên sử làng tôi

đất nói nhiều hơn người chép sử

tôi thấy bên dưới những trang chép về dòng sông chảy qua làng có lời chú  của đất như vầy

dòng sông chảy

chẳng qua là để cho thấy mọi vật chẳng thể đứng yên

hôm qua có kẻ mở cuốn sử làng thấy nước mắt của đất còn đọng trên chữ nghĩa

em chớ hỏi khi đọc những trang sử làng

tôi có còn giữ được điềm tĩnh hay không

 

cũng chỉ là những ý nghĩ nhỏ nhoi

tôi nhìn thấy những người đàn ông bước ra từ những chiếc bóng ngã trên đất

và đi về phía có những giọng hát thật chuẩn

người ta bảo thế là hoài vọng

không thể nói  hoài vọng của lũ còng trên cát là không quan trọng bằng  hoài vọng của lũ chim trên trời

những người đàn ông đem những chiếc bóng của lũ chim đang bay trên bầu trời trên đầu đặt lên những chiếc bóng của mình đang ngã trên đất

người ta nói như thế là sự kết hợp giữa ảo ảnh và hiện thực

tôi thì không nói thế

tôi nói hết thảy là những ví dụ về một cuộc chơi khởi lên từ chỗ chẳng có đâu

em chớ hỏi tôi là cuộc chơi nào

bỡi đó là điều tôi chẳng thể nói bằng lời

 

có quá nhiều cách nhìn thế giới

và chính là những người đàn bà ấy đã đi nhặt những hột nút áo cũ ở các bến tàu thường trở về làng vào lúc nửa đêm

từ làng tôi đến các bến tàu gần nhất cũng phải mất cả buổi đường

thật ra bọn họ cũng muốn trở về làng vào lúc còn ánh mặt trời

nhưng điều đó là không thể

bỡi bọn họ còn phải chờ cập bến những chuyến tàu chở những kẻ không có công ăn việc làm từ các nơi trên mặt đất trở về với những chiếc áo cũ

quả thật có quá nhiều  người mặc áo cũ và họ đã giữ gìn những hột nút áo của mình quá cẩn thận

tôi nhìn thấy có quá nhiều hình ảnh những hột nút áo cũ trong ánh mắt những người đàn bà ở làng tôi chuyên đi nhặt những hột nút  đã bị rứt khỏi áo

hình như những người đàn bà chuyên đi xin thức ăn thừa ở các bến tàu có vẻ không bằng lòng về việc những người đàn bà ở làng tôi chuyên đi nhặt những hột nút cũ

cứ gì phải là đi nhặt nút áo cũ trong khi chúng ta còn thiếu thốn mọi thứ trên đời

bọn họ nói

quả thật có quá nhiều cách nhìn thế giới

 

tôi cứ thấp thỏm nghĩ về những cơn mưa bất chợt 

tôi đi

và cứ thấy thấp thỏm trong lòng về những cơn mưa bất chợt

khi những cơn mưa bất chợt đổ xuống thì lũ chim cu trên những bờ tre làng tôi sẽ bối rối trước thứ tình cảnh cứ lập đi lập lại ấy

chúng sẽ vô cùng khổ tâm không biết là có nên rời khỏi bờ tre làng đi tìm  nơi trú ẩn  khác hay là cứ ở lại trong mưa với nơi chốn cũ

tôi cứ thấy thấp thỏm khi nghĩ về những cơn mưa bất chợt đổ xuống làng tôi vào lúc giữa khuya

lũ ếch nhái thì vui nhưng lũ chim cu thì buồn

đêm hôm qua

mặc sự can ngăn của người làng có người một hai phải lên trời để hỏi các vị thần cai quản những đồng ruộng về việc lúa trên đồng làng tôi liên tiếp mấy mùa mất trắng

sáng ra có kẻ phát hiện có người nằm chết dưới chân bờ tre làng

thì ra trong đêm có người đã bắt than lên những ngọn tre ở bờ tre làng  để lên trời

ở làng tôi chuyện gì cũng có thể xảy ra

 

tôi sẽ quị ngã trên con đường làng 

tôi trò chuyện với con đường làng

cuối cùng thì con đường làng cũng như tôi

cuối cùng thì chúng tôi vẫn là chúng tôi

bỡi người ta đem đặt lên vai chúng tôi những nhiệm vụ quá nặng nề

khi người ta giao cho chúng tôi nhiệm vụ làm lại thế giới

con đường làng cứ lặng đi

còn tôi thì trốn vào niềm cô độc

tôi cô độc trong lúc ngủ

tôi cô độc trong lúc thức

tôi cô độc trong cách thức nghĩ ngợi về thế giới tôi đang sống

tôi cô độc trong việc gom góp chữ nghĩa để mô tả những gì đang xảy ra chung quanh mình

(viết xong tôi lại gửi lên trời cho bớt cô độc)

và tôi cô độc cả trong những cuộc chuyện trò với những người đang sống  và những người đang chết

những lúc như thế tôi lại lặng lẽ bước đi trên con đường làng lặng lẽ

khi người ta giao cho chúng tôi nhiệm vụ quá nặng nề

tôi nói là chẳng ai có thể làm lành lặn lại một thế giới đã đổ nát

 

những người đàn bà đi nhặt tóc rối 

chính những người đàn bà trong làng có những cái búi tóc thật to làm tôi cảm động

(mẹ tôi hồi ấy trước khi nằm xuống cũng có cái búi tóc thật to)

những người đàn bà trong làng có những cái búi tóc thật to cũng đã đến tuổi sắp nằm xuống như những người đàn bà có những cái búi tóc thật to đã nằm xuống

chính những người đàn bà ấy đã làm tôi phải nghĩ ngợi

họ đi nhặt  những lọn tóc rối những người đàn bà khác gỡ bỏ khi chải tóc

những lọn tóc rối có khi được nhét vào  lỗ cột nhà hay nhét vào cái hốc vách hay có khi lại nằm vất vưởng đâu đó trong vườn nhà ai đó

họ nhặt những lọn tóc rối cất giữ cho đến khi bó được cái đầu tóc giả

(mẹ tôi hồi ấy cũng đi nhặt tóc rối để bó cái đầu tóc giả)

tôi gọi là đầu tóc giả nhưng những người đàn bà có những cái búi tóc thật to thì gọi là cái đầu tóc

cái đầu tóc ở ngoài đầu tóc

chính là cái đầu tóc ở ngoài đầu tóc khi chêm vào cái đầu tóc rụng gần hết tóc những người đàn bà đi nhặt tóc rối sẽ búi được cái búi tóc thật to như tôi nhìn thấy

(mẹ tôi hồi ấy cho đến khi trút hơi cuối cùng cũng còn giữ được cái búi tóc thật to)

càng ngày càng rất ít những người đàn bà đi nhặt tóc rối

dường chốn trần gian hỗn độn làm cho họ không còn muốn làm đẹp cái búi tóc của mình trước khi nằm xuống

 

trong buổi tiệc đêm

khi người làng tôi gọi tên một loài chim không hề thấy mặt

thì đấy cũng chỉ là một cách nhìn thế giới theo cách của mình

cũng như tôi

đôi khi tôi gọi tên em nhưng không hề nhìn thấy em

người làng tôi gọi tên con chim không hề thấy mặt là chim kéo chỉ

trong buổi tiệc đêm của muôn nghìn sinh vật trên mặt đất

có thể người ta nghe thấy sự lặng lẽ của một loài chim nào đó lúc ngày đã biết rõ về chúng

có thể người ta nghe thấy tiếng hót  của một loài chim nào đó lúc ngày đã nghe thấy tiếng hót của chúng

trong muôn nghìn cung bậc của buổi tiệc đêm bỗng nổi lên thứ âm vang chẳng phải âm vang

chẳng hề biết đó là loài chim gì

nhưng khi đêm xuống nghe thứ âm vang tựa hồ cây kim khâu chạm vào vải

thứ âm vang chẳng phải âm vang

người làng tôi lại nói là tiếng kêu của chim kéo chỉ

cũng như tôi

khi chẳng hề nhìn thấy em tôi cũng gọi tên em

 

khi em lặng lẽ nhìn tôi qua muôn nghìn sự vật là những âm vang chẳng phải âm vang

nơi cánh cửa của thế giới sự vật đang mở ra

chỉ có bước nhảy của những tiếng động phát ra từ sự lặng lẽ của em

 

 

những khúc hát lạc lõng 

có thể lúc bấy giờ những người đi cày đang lùa bò ra đồng

và lũ gà bắt đầu rời khỏi chuồng ngủ của chúng

bắt đầu một ngày lao khổ ở làng tôi là thế

lúc nghe tiếng khóc của lũ trẻ trong làng (vì mẹ chúng ra đồng làng quá sớm) là tôi bắt đầu hình dung về những cuộc dịch chuyển đang diễn ra trong thế giới

có thể lúc bấy giờ ở một thành phố lớn nào đó người ta đang ăn bữa sáng với những bánh mì và phó mát

trong khi ăn những thứ đó có thể là người ta không hề nghĩ

hoặc có thể là không hề biết hay cũng chẳng cần biết những thứ đó đã bắt đầu thế nào nơi mặt đất

và có thể lúc bấy giờ ở một nơi nào đó trong xứ sở  tôi những nhà thông thái nào đó đang ngồi chép sách

trong lúc ngồi chép tràng giang đại hải về những con đường cái quan thẳng tắp xuyên qua đất nước hay những khu đô thị kiến trúc theo kiểu phương tây nào đó là họ không hề hay biết hay cũng chẳng cần biết ở làng tôi vẫn còn những kẻ hằng ngày đi nhặt trái rừng hay săn đuổi trộm những con thú rừng để làm thức ăn trong ngày

những kẻ hái lượm thời đương đại

nói ra điều này với em để thấy người làng tôi là vô cùng vĩ đại

những người đang tiếp tục cả cuộc cách mạng đá mới lẫn cuộc cách mạng đá cũ thời tiền sử

và mới hôm qua những nhà thông thái của xứ sở  lại về làng tôi mở cuộc diễn thuyết về công cuộc toàn cầu hóa của thời đương đại

tôi thì chăm chú lắng nghe

nhưng  tôi nhìn thấy nhiều người làng có vẻ bồn chồn như đang nghĩ về những khoảnh ruộng đang  cày dở trên đồng làng

và nhiều người thì ngồi ngủ

 

nhiều khi con người lại bị đặt ra ngoài cuộc chơi của tạo tác

ở làng tôi có loài hoa chỉ nở vào lúc giữa trưa

dù vô tình hay không phải vô tình thì việc một loài hoa chỉ nở vào  giữa trưa cũng là thứ cách thức tài hoa trong cuộc chơi của tạo tác

những người cày ruộng ở làng tôi

và nói một cách cường điệu là cả lũ bò cày ruộng ở làng tôi

sau một  buổi làm cực nhọc ở đồng làng là có quyền nghỉ ngơi để tiếp cận một thứ niềm vui nào đó có thể là việc nhìn ngắm những bông hoa đang nở vào lúc giữa trưa

quả tình là có rất ít những phút giây như thế đối với những người cày ruộng và với cả lũ bò cày ruộng ở làng tôi

 

loài hoa nở vào lúc giữa trưa vốn  chẳng có tên

hoa giữa trưa là do người làng tôi đã nghĩ ra

nói ra điều này với em để  thấy những người cày ruộng ở làng tôi cũng có cách nhìn riêng về thế giới

có điều là hoa giữa trưa vẫn cứ nở vào lúc giữa trưa dù lúc bấy giờ lúa trên đồng làng tôi đã mất trắng và lũ bò thì buồn bã đứng nhai những cộng rơm khô người ta vừa lấy về từ cánh đồng nắng cháy

dù những người cày ruộng và cả lũ bò cày ruộng không còn muốn nhìn ngắm hoa giữa trưa thì hoa giữa trưa vẫn cứ nở vào lúc giữa trưa

nói ra điều này với em để thấy nhiều khi con người đã bị đặt ra ngoài cuộc chơi của tạo tác

 

CHƯƠNG HAICÓ MỘT GIẤC MƠ NHƯ THẾ

 

vào một ngày  lang thang qua những làng

mạc những người làng đã chết  dựng lên hồi

cuối thế kỷ, thưa thớt buồn, nhưng tràn ngập

thứ ý muốn có những gương mặt khác và

những giọng nói khác, này, anh cũng đang khao

khát hay sao, tôi nghe như có người chết nào

đó hỏi

 

những giấc mơ về em là luôn thôi thúc tôi

tôi có quá nhiều những giấc mơ, nhưng chỉ giấc mơ về em là luôn thôi thúc tôi đi về phía của niềm khao khát, tôi luôn khao khát về một chuyến đi thật dài ngang qua một bầu trời đã được sắp đặt lại sự dịch chuyển của những vì sao, ngang qua những miền đất đã có sự thay đổi trong cung cách đối xử giữa các loài, lũ ong đã nhìn thấy niềm tự hào của những loài hoa nở vào mùa xuân, lũ chim trên rừng ca hát cả những khi nhìn thấy nỗi buồn thoáng qua  gương mặt ai đó nơi trần gian, chúng ca hát cả những khi bão táp phong ba không còn để cho chúng có nơi ca hát, tôi có quá nhiều những giấc mơ, nhưng chỉ  giấc mơ về em là luôn thôi thúc tôi đi về phía có những ngọn lửa sáng lên giữa miền tăm tối tưởng chẳng bao giờ còn được nhìn thấy, khi nghĩ về em, chính tôi đã nhìn thấy những ngọn lửa vụt sáng lên giữa một thế giới tăm tối, khi nghĩ về em, chính tôi đã nhìn thấy sự ngu xuẩn vẫn cứ  còn trôi nổi trên những dòng sông chảy ngang qua mặt đất, chúng vẫn còn làm ra vẻ kiêu căng ngu xuẩn khi nhìn thấy tôi đang nhìn chúng, và dường ở cuối những dòng sông chảy ngang qua mặt đất có những ai đó  đang chờ vớt xác của  ngu xuẩn, và giữa lúc tôi nhìn thấy những kẻ đang chờ vớt xác của ngu xuẩn thì dường như đang có cơn mưa đang đổ xuống ở trên trời, và em thì đang đứng đợi tôi ở cuối dòng sông mưa.

 

tôi đã nhìn thấy em khóc

một ngày không lấy gì bình yên cho lắm, tôi rơi vào giấc mơ không lấy gì to lớn lắm, nhưng lại mở ra trong suy nghĩ  tôi một trời trăng sao soi bóng châu thổ phù sa bát ngát bờ sử đáy sử, vào một ngày không lấy gì bình yên cho lắm, tôi rơi vào giấc mơ có người con gái đất đã ban cho dáng vẻ loài chim biết khóc, em khóc vào một ngày có lũ chim di trú quên đường về núi, tôi đứng bên này núi nhìn em khóc, bất chợt tôi nghe đất nói, này, các người nhìn thấy trên các con sông chảy ngang qua mặt đất có còn nhiều xương khô và sự ngạo mạn hay không.

 

và có đủ hình hài em trong giấc mơ của tôi 

và sau đó thì em thôi khóc, đất lại trở lại sự lặng lẽ vốn có của mình, tôi bước tới khung trời sáng lòa ở phía trước, đừng đi, người em yêu, em nói, và cúi xuống chân núi vốc nắm đất màu tro than trao  tôi, nửa khuya hôm ấy tôi nằm dài trên đất, gối đầu lên ngực em, và thiếp đi trong giấc mơ thế kỷ, trong giấc mơ như  báo trước cho sự bùng vỡ của những cảm thức trinh nguyên tôi nhìn thấy mây giăng trên đầu kẻ cô độc, chẳng giống với niềm cô độc thuở trước, vẫn cứ thấy bơ vơ giữa một thế giới dày đặc những con người, giờ thì đi đâu, kẻ cô độc bỗng cất tiếng hỏi, nghe thấy có lời đáp như được nói ra từ những vách đá trên ngọn núi đang soi bóng lên đất, nhưng chẳng phải, có loài chim màu than nâu đang bay lượn trên bầu trời trên đầu  buông những lời ẩn dụ như sấm ngôn thế kỷ, đã hiểu ra … đã hiểu ra…bỗng kẻ cô độc nói một mình, lời nói đầy sử sự của lũ chim màu than nâu làm tôi tỉnh ra, nghe ngực em thơm mùi đất, giữa lãng đãng phù vân, tôi ngụp lặn vào  em như thể để rửa sạch nỗi ưu phiền cho kẻ cô độc trong giấc mơ thế kỷ

 

và tôi đã lên đường đi tìm em 

em quyến rủ tôi không phải chỉ vì em là người con gái đất đã ban cho dáng vẻ của loài chim biết khóc, em quyến rủ tôi cả những khi em không khóc, em quyến rủ tôi cả những khi em chẳng nói với tôi lời nào, cả những khi em nói với tôi thật nhiều, thật ra em chưa nói với tôi lời nào, thật ra em chỉ lặng lẽ yêu tôi, với tôi thì em là sự bắt đầu cho những nghĩ ngợi của tôi, những nghĩ ngợi diễn ra vào lúc những ngọn gió cuối ngày thổi qua miền quê heo hút của tôi con chim cu đang trèo lên ngọn tre ngóng trông một mùa lúa chín, em là sự bắt đầu cho những nghĩ ngợi của tôi,  những nghĩ ngợi diễn ra vào lúc vừa chợp mắt đã nhìn thấy giấc mơ, có khi là giấc mơ giữa ngày, chúng trườn đi trong mắt tôi, cứ nhìn thấy những con người chẳng có vẻ gì là đói cơm áo nhưng  sáng ra là lại ra đứng trên con đường làng vội vã hớp lấy thứ khí trời mênh mang trong thứ ánh nắng trinh nguyên của buổi ban mai, em là sự bắt đầu cho những nghĩ ngợi của tôi, mái tóc thơm mùi đất của em cứ khiến tôi nghĩ đến những thứ vật thể cao sang tồn tại giữa hoa thơm cỏ lạ, ánh mắt luôn khao khát của em cứ làm tôi nghĩ đến biển và những thao thức của biển, sóng vẫn không ngớt vỗ vào bờ những lời chân thật, và sự lặng lẽ của em cứ khiến tôi nghĩ tới buổi nguyên sơ đất trời còn lẫn lộn giữa những lớn lao nhất và những nhỏ bé nhất, chính  sự lặng lẽ của em là sửa soạn cho cuộc đi của tôi, cuộc đi về phía bên kia những lớn lao và những nhỏ bé, khi nghĩ đến sự lặng lẽ của em là tôi hình dung ra được con đường tôi đi, này, bạn có chắc là sẽ nhìn thấy những gì muốn nhìn thấy, thì ra là con rắn buổi hồng hoang đã chặn đường tôi, con rắn trườn ra giữa sự lặng lẽ, tôi nói trong niềm lặng lẽ, rằng  tôi biết ơn hết thảy những quyến rủ, những quyến rủ cổ xưa, và những quyến rủ hôm nay, tôi nói với con rắn buổi hồng hoang, người bạn đang quyến rủ tôi, rằng tôi sẽ đi đến phía bờ bên kia của những lớn lao và nhỏ bé bỡi tôi đã có tình yêu của người con gái tôi yêu.

 

CHƯƠNG BANHỮNG CẢM THỨC GIẢ ĐỊNH 

 

sáng ấy đất trở giấckhỏa ra những ngọn khói vuinhững ngọn khói  tích tụ từ những dòng sông uốn khúc châu thổ phù sa bát ngát bóngmây bay qua suốt  hương đồng nội

 

tôi đã nhìn thấy người ta đem đặt những hoài niệm lên đất 

nhưng con người cũng biết ngợi ca đất như tôi và em ngợi ca tình yêu chúng ta

con người cũng nói về đất với những ngôn ngữ dịu dàng như khi tôi và em nói về tình yêu chúng ta

trên đường đi về phía có em tôi ngang qua miền đất người ta đang vác những hoài niệm đem đặt lên đất

những hoài niệm tan chảy thành những khúc hát đầy ứ màu tình sử

 

đâu còn những năm tháng ta đi nhặt niềm vui phía bên kia sông mỗi chiều quay về có em đứng đợi bên dưới bầu trời lũ chim lãng tử cứ lượn lờ trên đầu vì chưa gửi được cho con người những lời chúc tụng cuối ngày, ta nói với  lũ chim là hãy mau quay về khu rừng cũ  kẻo tối, và giang rộng đôi cánh tay đón em vào lòng, và đâu còn con đường dẫn về miền đất yêu thương nơi ta và em lần đầu tiên trao nhau ánh mắt yêu, trăng nước bỗng gặp nhau, đất cũ trăm năm hóa thành miền cổ tích, và cũng đâu còn con đường nào dẫn về phía thế giới của cây cỏ vô ưu, niềm thanh thản vuột khỏi cuộc sống vào một chiều buồn bã nào đó trong đời tựa cánh chim vụt mất giữa buổi chiều hôm

 

trên đường đi về phía có em tôi nhìn thấy người ta đang đặt lên đất những hoài niệm màu tro than

và chờ

 

tôi  cũng nhìn thấy người ta đem đặt lên đất những hoài bão 

người ta cũng đem đặt lên đất những hoài bão

thứ nỗi niềm cũng dễ tan biến như những giọt sương mai

ở làng tôi vào những ngày chớm đông

buổi sáng sớm thức dậy luôn nhìn thấy những giọt sương lấp lánh trên lá như trời đất đang biểu lộ thứ tâm trạng êm ái dịu dàng

giây phút trút bỏ những cuồng nộ bứt phá

thời khắc hướng tới  âm vang cái đẹp

nhưng cũng chỉ chốc lát sau đó

khi ánh mặt trời đủ soi rọi mọi ngõ ngách của tồn tại

những vẻ lấp lánh kia cũng tan đi

hoài bão con người cũng dễ tan  như những giọt sương trên lá

nhưng trời lại chớm đông

và người ta lại đem đặt lên đất những hoài bão như những giọt sương mai lại lấp lánh trên lá

sự hướng tới vẻ đẹp bao giờ cũng bị ngản trở bỡi những bất trắc luôn xảy ra trong thế giới

cũng như tôi

trên đường đi về phía có em tôi luôn gặp những kỳ khu bất trắc

nhưng tôi không thể không có em

 

đất- niềm khao khát

đừng hỏi vì sao tôi nhìn thấy niềm khao khát của đất từ trong sâu thẳm mắt em

niềm khao khát chỉ có thể nhìn thấy trong ánh mắt em nếu không có một ngày lũ ong nâu bay vào làng nói với người làng tôi

rằng hãy vĩnh viễn từ bỏ những bài ca cũ kỹ nơi mặt đất

những bài ca cũ kỹ nói về tình bằng hữu

lũ ong nâu bảo

con cháu loài homo sapiens không thể là bằng hữu với con cháu lũ khủng long tàn bạo

lũ ong nói

đám bò sát con cháu lũ khủng long còn sót lại đang nghĩ ra cách khôi phục quyền bá chủ mặt đất của cha ông chúng bằng cách giả dạng con người

lũ bò sát là đang giả dạng con người

chúng đang giả dạng con người để nói về tình bằng hữu

lũ ong nâu nói

chỉ có tình bằng hữu với những loài không phải là cháu con lũ khủng long tàn bạo

em nói với tôi

rằng phải có một cuộc cách mạng về loài nơi mặt đất 

 

đất- sự giận dữ

làm sao đám con cháu lũ khủng long lại dám gỉả dạng con người buông những lời kiêu căng hiếu sát giữa buổi văn minh lũ hổ trên rừng cũng từ bỏ thói hung hăng man rợ

vào một sáng tháng bảy tôi nghe đất gào lên giữa màu nắng buổi chớm thu

và lập tức sau đó những âm vang giận dữ của đất dội lại từ những cành cây kẽ lá

một bài hịch ca kỳ dị của thế kỷ

 

em chín cửa con sông phù sa bát ngát

ngực trần nghìn năm

xôn xao lau lách

bờ bến bãi ngồi đứng không yên

lũ quỉ ở bên kia bờ cõi luân thường nghìn năm rình rập 

em nền văn hoa trầm tích nghìn năm phủ niềm cảm hứng

những dấu vết một thời hương sắc còn nguyên trong đất

ở bên kia bờ cõi luân thường

lũ ngông cuồng của thế kỷ nhảy lồng lên vì ghen tức 

là cày bằng đao

trồng bằng lửa

hay cày bằng trâu bằng máy

trồng bằng những hạt giống buổi văn minh

hết thảy là thuộc về một dòng sử lịch nối liền rừng biển

con chim hồng chim lạc bay suốt chiều dài lập đất giữ đất 

vào một hôm

lâu lắm

chỉ mới vừa nghe đám cháu chít lũ khủng long ở bên kia bờ cõi luân thường ậm oẹ chuyện lấn đất

lũ chim hồng chim lạc suốt ngày đêm bay suốt dòng lịch sử để báo cho đất biết tham vọng của lũ tham tàn

một ngày sử lịch chép bằng những tiếng thét dậy trời làm bàng hoàng thế kỷ

 

 

đất- cuộc hội tụ nghìn năm 

ngày xưa con chim bằng bay tám nghìn dặm về biển nam để nói với lũ cá rằng trời đất rộng lớn vô cùng, nhưng nếu có tấm lòng đến với nhau  thì chuyện gặp nhau không phải là khó

 

vào một sáng trong cuộc hội tụ phong nhiêu của các loài giống

lũ chim cu vẫn đang gù tình nơi bờ tre trước ngõ

chợt có người khách lạ đẩy chiếc xe chất đầy những ngọn khói đi vào sân

xin chào vị khách đầu tiên trong ngày

tôi nói

đầu tiên nhưng cũng là cuối cùng

khách nói

và bắt đầu dỡ những ngọn khói xuống khỏi xe đem đặt trước tôi

đây là quà tặng của những kẻ đã chết trong các cuộc tranh giành chỗ đứng trong trời đất

người khách nói và đẩy xe trở ra ngõ

tôi cứ đứng lặng giữa buổi sáng cuối thu nhìn những ngọn khói lửng thửng bay lên bầu trời cao

hãy để cho đất trải lên cuộc đời ta

những trang huyền thoại

tôi nghĩ

 

CHƯƠNG BỐNKHÔNG HỀ CẠN KIỆT PHÙ SA

 

cuộc hành trình của tôi bắt đầu vào một ngày có quá nhiều tiếng hát của đất

 

tôi lần dò về nơi  trái tim của đất

tôi ngược về phía em và lần dò về nơi trái tim của đất, nơi đang phát ra những tín hiệu về một cuộc vận động cho sự tồn vong của một loài giống đã để lại những dấu tích nơi mặt đất tự buổi loài lưỡng thê mang hết di sản cha ông lên mặt đất còn đám cây trên rừng thì bắt đầu thể hiện sự khôn ngoan bằng việc dấu nhẹm vào bên trong hạt mầm mống sự sống của cây, việc làm của lũ cây hạt kín như thách thức đối với loài homosapiens, một lần nữa trong cuộc chơi của tồn tại tổ tiên tôi lại để lại thứ dấu tích hùng vĩ, những dòng chảy của nghĩ ngợi bắt đầu lưu chuyển trong xương thịt tổ tiên tôi, một ngày vui làm sững sờ thế giới, từ đó đất trời bao la bỗng trở nên có tên tuổi, có khi con người thấy trời đất hóa thành nhiều, có khi chỉ là một, từ đó luôn là thế giới phồn tạp,  ánh sáng và không phải ánh sáng, lầm lẫn và không phải lầm lẫn, có cả những niềm vui vô bờ và những khổ đau vô bờ, cuộc hành trình về nơi trái tim của đất như cuộc mạo hiểm trở về những năm tháng cũ của tổ tiên tôi, cuộc hành trình của tôi bắt đầu vào một ngày có quá nhiều tiếng hát của đất, tôi đi, và lắng nghe những khúc hát như  tiếng vó ngựa buổi lên đường, em tôi, vầng ngực ngang niềm tự hào loài giống, lững thững giữa cơn gió cuối ngày tôi nghe như có hương bưởi hương chanh, ai đang đi phía đầu kia của bến bờ nghĩ ngợi, em tôi, vầng ngực phù sa châu thổ, chín cửa con sông nhảy múa khúc nước lửa, lận đận những cuộc tình, lững thững giữa cơn gió cuối ngày tôi nghe mùi thơm của những giọng nói thật như đất, em tôi, vầng ngực thi ca lộng lẫy những câu chữ gập ghình qua bao nhiêu vận mệnh, ngục tối tù đày có, quãng trời quang đãng có, chữ nghĩa cứ muốn nổi loạn trong nguồn mạch nghĩ ngợi, vào một ngày của cuối thế kỷ bỗng nổi lên câu thơ  gập ghình khúc phù du, em tôi, vầng ngực thấp thoáng cõi phù vân, lãng đãng mây bay qua ánh mắt hoài nghi về một thế giới không còn nỗi hiềm khích nhau giữa một loài giống vốn có quá nhiều dấu tích nơi mặt đất, cuộc hành trình của tôi bắt đầu vào một ngày có quá nhiều tiếng hát của đất, tôi vừa vui, vừa sợ hãi, trong ký ức tổ tiên tôi truyền lại có cả niềm cảm hứng trước vẻ kỳ diệu của trời đất, nhưng cũng có cả nguồn mạch tàn bạo.

 

trên con đường du hành qua miền đất chôn nhau cắt rốn của mình 

trên con đường du hành qua miền đất chôn nhau cắt rốn của mình tôi chẳng bao giờ cô độc xin chào những người tôi gặp bao giờ cũng cất cao lời chào thân thiện có kẻ đi chân đất đang lùa bò qua phía bên kia đồng lúa đang trổ có kẻ đang cai quản lũ cừu mẹ và lũ cừu con xin chào trông thấy tôi người chăn cừu cất cao lời chào còn lũ cừu thì hết thảy ngẩng mõm lên  là chúng đang nói theo cách của chúng nhưng tôi thì tôi cho là chúng đang nói về tôi

vào một ngày mặt trời mặt trăng vẫn xoay như cũ tôi đã gặp kẻ tự xưng là đến từ đầu kia của lịch sử xin chào giọng nói của kẻ ấy tựa thứ âm vang xưa cũ ta và các loài cây hiển hoa cùng lúc có mặt ở trần gian này nhưng không phải hoa chỉ để nuôi dưỡng con người đang nóitôi bỗng thấy kẻ ấy mình đầy máu me đừng sợ giọng nói của kẻ ấy như có vẻ mới hơn trước ta và bọn chúng vừa mới giao chiến xong có nghĩa là chiến tranh bộ tộc đã xảy ra

tôi nói nhưng chẳng phải chỉ xảy một lần rồi thôi đang trò chuyện tôi bỗng thấy kẻ ấy có vẻ giống như kẻ hát rong trong các ca khúc của các nền văn minh xưa cũ thời gian làm ra ta, và ta thì đang hát về nó

người ấy nói nhưng hát như thế nào

tôi hỏilúc vui thì làm ra một vì vua lúc buồn thì làm ra những loài chim rừng biết hót nhưng sau khi đã có vua và có lũ chim rừng thì thời gian làm ra những gì tacũng chẳng biếtngười ấy nói

 

chuyện người khách mặc áo gấm cũ vào làng 

cột ngựa nơi đầu làng

vị cựu chủ đất nước lặng lẽ đi vào làng

với niềm u hoài lận đận                             

 

1.

Vị cựu chủ đất nước ngước nhìn bầu trời cao ngút.  Khẽ rùng mình. Những đoạn khúc cũ, xám ngoắc, hiện lên trong trí. Một lần nữa, anh tự nhủ, rằng trở lại lần này chỉ cốt tìm chút bóng hình rơi sót giữa đằng đẵng tháng năm. Những tháng năm có hình thù của giấc mộng đại lãn. Khí phách ngang tàng. Và pha chút kỳ hồ lang bạt. Chúa của một cõi. Một thuở đi giữa đất trời. Em yêu bước chân ngang dọc của một vị chúa tể đất nước. Người con gái nói. Dưới chân núi Voi Nằm. Vào một đêm tháng tám. Có mưa thu. Và cuộc tình thế kỷ. Hoài vọng  theo dấu tro than.

 

Em. Mấy trăm năm lõa lồ xương thịt trong đất. Vẫn chẳng nhòa phai dấu tích đêm mưa thu tháng tám.

 

Vị cựu chủ đất nước ngước nhìn núi Voi Nằm. Chấp choáng một miền ký ức. Một đêm mưa thu hay nghìn đêm mưa thu, cũng thế, khi người con gái đã nhận ra bước chân người bước qua cuộc đời mình. Tình yêu đã đọng thành ngọc bích kim cương.

 

Em. Mấy trăm năm xương thịt  rã tan trong đất. Nhưng tận cùng tâm tưởng của ta thì núi Voi Nằm đã thành miền cổ tích. Ta vẫn nhìn thấy em giữa đêm mùa thu cổ tích.

 

Đám con cháu của đám lưu dân ngày ấy nay có kẻ sắp về với đất. Anh vẫn tự nhủ, trở lại lần này chẳng mong hỏi han ai. Nhưng  bỗng có kẻ nhìn thấy khách mặc áo gấm cũ đi ngựa vào làng thì nhớ chuyện xưa. Nghe nói xưa có vị chúa tể đất nước mặc áo gấm cũ đi qui dân lập ấp khi tới làng này thì ở lại với người con gái ấy. Bỗng có kẻ nói ra chuyện ấy. Chuyện cũ ngấm trong non nước. Ngấm trong mối u hoài. Những thế kỷ trôi đi trong lặng lẽ  sử sách. Ai lại đi nhắc trong sử sách chuyện tình của vị chủ tể đất nước. Nhưng thời gian chẳng phải kẻ vô tình để cho quên đi chuyện người con gái trồng rau sắn dưới chân núi Voi Nằm.

 

Em. Mấy trăm năm mộng đế vương rã thành tro bụi.  Ngoảnh lại cơ đồ, chín đời chúa, một thuở trời nam. Gươm đao hừng hực một thuở giữa cõi trời nam, gươm đao là để thu giang san về một mối. Ta kẻ mở ra mộng đế vương ta làm nát cả cỏ cây, làm nát cả một nòi giống.  Mấy trăm năm hình hài ở yên trong đất. Nay bỗng nghe có kẻ nhắc chuyện người con gái trồng rau sắn.

 

Sông nước cũng chẳng phải vô tình. Anh vẫn tự nhủ, trở lại lần này cốt để nhìn lại dòng sông chảy về từ phía cội nguồn của tình yêu. Dòng sông định mệnh chảy về phía của gặp gỡ. Xuôi dòng sông định mệnh anh đã nhìn thấy rau sắn trời nam. Vào một đêm tháng tám mưa thu anh đã nhìn thấy người con gái ấy dưới chân núi Voi Nằm.

 

Sao lại trồng rau sắn trong đêm. Ta hỏi. Đêm nằm lại nơi chân núi là để ngăn lại bước chân lũ nai lũ thỏ trên rừng. Em thưa. Và đêm lại mở ra một cuộc khác. Một cuộc nhân sinh càn khôn gõ nhịp. Chẳng có lũ thú nào phá phách rau sắn. Nhưng đêm chẳng bình yên. Bỡi đêm ấy ta đã  làm khuấy động trái tim vốn bình yên của em.

 

Cột ngựa nơi đầu làng, vị cựu chủ đất nước lặng lẽ đi vào làng với niềm u hoài lận đận. Biết đâu trong số con cháu của đám lưu dân ngày ấy có giọt máu lận đận của anh. Biết đâu. Anh tự nhủ. Và lặng lẽ bước vào làng. Chửa đi đã nghe xa lắc ở trong lòng. Bài hát của những kẻ bỏ nơi chôn nhau cắt rốn theo vị cựu chủ đất nước qui tụ dưới bầu trời phương nam ngày ấy. Như ngày ấy chỉ qui dân lập ấp, đừng mở việc binh đao, thì  nhẹ lòng biết bao.  Vị cựu chủ đất nước nghĩ đến chuyện cũ. Thở dài. Những người cũ nơi ngôi làng cũ hết thảy đã về với đất. Ai trong số những kẻ anh nhìn thấy hôm nay là đang mang trong mình giọt máu chung của anh và người con gái ấy.

 

2.

Vị cựu chủ đất nước nghe tiếng ếch nhái kêu. Thì khóc. Cả những tháng năm phiêu bạt, tiếng ếch nhái kêu như dáng vẻ đơn sơ của  đất luôn nhắc nhở anh. Phiêu bạt. Và những lời nhắc nhở của đất. Chỉ chờ cho con người chịu đổ mồ hôi ra thì đất chẳng tiếc. Hoang vu tựa  sự vô tình của cỏ cây, tựa sự vô tình của lũ thú trên rừng. Một dãi đất phương nam ngày đêm phủ bóng thâm u. Thâm u trong tiếng gió gào buổi tàn đông. Thâm u trong tiếng chim thức giấc giữa trưa nắng chói. Và cả trong những nghĩ ngợi chân thành và cháy bỏng của con người. Một cuộc thử sức vô tình nhưng tàn khốc của đất. Ai đứng lên. Và ai ngã xuống giữa những năm tháng hoang vu. Cuộc thử sức tàn khốc của đất kéo dài cho tới hôm anh nghe thấy có tiếng ếch nhái trên đồng làng.

 

Em. Mấy trăm năm lõa lồ thịt xương trong đất, vẫn chập chờn trong tâm tưởng ta hình bóng những người con gái đội nón lá đi chân đất đến đồng làng. Trong tâm tưởng ta, tiếng ếch nhái kêu như lời chân tình của đất gửi đến những người con gái đi chân đất đến đồng làng. Đồng làng thuở ấy tựa chốn vô tận trong ước muốn con người. Và ta cũng chẳng ngờ trong những người con gái đi chân đất đến đồng làng thuở ấy lại có em.

 

Vị cựu chủ của đất nước lắng nghe tiếng ếch nhái kêu. Cứ thấy hồ nghi. Những hồ nghi vẫn dấu sau sau sắc nắng . Xưa, có kẻ ra đi giữa sắc nắng mùa xuân. Và không thấy trở về. Nỗi hồ nghi vẫn dấu sau những cuộc ra đi. Có thể ra đi là bước vào cuộc trình diễn sắc không. Mà sao chẳng giống chút nào với tiếng ếch nhái kêu thuở ấy. Đâu phải là ếch nhái kêu, mà lũ ngông cuồng đến từ phía mặt trời lặn giấu mặt trong bóng đen giả dạng tiếng ếch nhái để lung lạc lòng người. Rồi sau đó thì sao. Sau đó thì quyến rủ lũ ngông cuồng ở trong làng làm điều xằng bậy. Anh nghe người làng nói mà như nghe chuyện ở cõi khác. Chẳng phải cõi người.

3.

Em. Giữa cuộc cơ đồ thế sự, ta không ngờ đã gặp em. Phương nam. Nửa cuộc phù vân. Những chiều lãng đãng giấc phù vân ta lại nhớ về miền cố thổ. Nhau rốn lìa cội nguồn thân thể mẹ ta là để trở lại cuộc phiêu lưu với đất. Phương nam. Chốn dung thân. Ai  nói với ta lời ấy. Mặt đất hiểm ác. Phải đi đến chốn thật xa nơi cội nguồn. Những lời  quặn thắt tháng  năm thốt ra từ nơi  cửa miệng của những kẻ sinh ra ta. Nhưng cơ đồ là cả trăm năm, ngàn năm, nên phải tựa vào núi non của trời đất. Những lời tri kỷ của kẻ tri kỷ nói ra vào một hôm có ánh mặt trời minh bạch soi rọi miền cố thổ. Nhưng là núi non nào. Từ những lời tri kỷ, ta đã bắt đầu một cuộc phiêu lưu. Miền cố thổ, hay cũng là cội nguồn của cuộc phiêu lưu. Ta đi. Bước chân vạn dặm. Bước qua xác của những nỗi buồn và niềm kinh sợ. Ai cát cứ ở phía bên kia con sông có tiếng hát những người dệt vải. Tiếng hát. Và gươm đao loang lổ  sử thi. Ai đang mặc áo trận bước đi giữa những đồng lúa đang thì con gái. Và ai đang cố thủ giữa máu với nước mắt nhân gian. Ta đi. Bước qua những thời đoạn sử sự có nỗi thâm thù làm hoen ố non sông gấm vóc. Nhưng là ta đã đi về phía có em.

Vị cựu chủ đất nước tự nói với mình 

 

4.

Và sau đó thì sao. Sau đó thì lũ người ngông cuồng đến từ phía mặt trời lặn đem những chiếc bồ treo lên đỉnh núi Voi Nằm. Những chiếc bồ rổng để trừ yểm khí thiêng sông núi. Trừ yểm như thế nào. Bằng những chiếc bồ đan bằng  nan tre, quét vôi trắng, lũ ngông cuồng đến từ phía mặt trời lặn nói với người làng là đã nhốt hết tinh lực núi sông. Rồi sau đó thì sao nữa. Sau đó thì người làng cùng vác tầm vông dáo mác  chống lũ than tàn. Nghe chuyện cũ của làng, anh thấy thổn thức cả tâm can

 

Em. Mấy trăm năm thịt xương ta rã tan trong đất, cứ tưởng là em, nơi núi Voi Nằm, vẫn an vui trước khi nằm xuống. Đâu ngờ. Trong số những người làng chống giặc  lại có người con gái trồng sắn thuở ấy. Em. Mấy trăm năm lõa lồ thịt xương trong đất ta đâu ngờ núi Voi Nằm đã bị lũ ngông cuồng làm hoen ố 

 

5.

Nhưng sau đó thì sao nữa. Sau đó thì lũ ngông cuồng của thế kỷ đục núi Voi Nằm. Lấy đá trời xẻ thành từng mảnh bán  cho lũ người giàu có ở phía mặt trời lặn và phía mặt mọc. Máu chảy đá mềm. Đêm nghe tiếng khóc của cỏ cây. Nhưng sau đó thì sao nữa. Sau đó thì lũ ngông cuồng của thế kỷ xây nhà cao cửa rộng . Máu chảy. Đá khóc . Người làng cũng khóc. Nghe chuyện cũ của làng, vị cựu chủ đất nước ngửa mặt kêu trời. Sao nhân gian lại thế…

Em. Mấy trăm năm thịt xương ta rã tan trong đất. Lần này trở lại  ta không mong gì gặp được em. Chỉ nhìn thấy núi Voi Nằm là nhìn thấy những ngày hoa gấm thuở ấy. Không ngờ lại nghe đá khóc, núi khóc, người khóc.

 

6.

Cột ngựa ở đầu làng, vị cựu chủ đất nước lặng lẽ bước đi trên những nẻo đường làng quen thuộc. Vẫn đăm nhìn đám con cháu đám lưu dân thuở ấy để may ra có nhìn thấy chút bóng hình người con gái trồng sắn dưới chân núi Voi Nằm. Nhưng có phải năm xưa đã có người con trai cột ngựa dưới chân núi Voi Nằm để mưu đồ việc lớn.  Anh hỏi. Có. Người ấy mặc áo vải, đi giày nan, người làng gọi là kẻ anh hùng thời đại, thân không rời yên ngựa, cùng những chàng trai khác, người làng gọi là những kẻ yêu non sông đất nước, đã dẫm chết lũ ngông cuồng hiếu chiến ở nơi bắt đầu những cơn gió mùa đông bắc giá buốt

Em. Mấy trăm năm ta nằm yên trong đất, nay bỗng nghe sau ta cũng có kẻ dọc ngang trời đất. Mừng vui không xiết. Giá như lần trở lại này gặp được em, để ta làm ra khúc ca về đất. Và em, người con gái trồng rau sắn trời nam vỗ nhịp hát : Đất cũng nghĩ ngợi như con người 

 

và bây giờ thì trong những bài ca của đất 

Thưa, các vị là ai? Tôi hỏi. Nhưng những người trở lại từ những trăm năm trước bảo ta hãy im để nghe một điệp khúc về mùa thu.

Bấy giờ thì trong những bài ca của đất dường có lời từ chối sự vĩnh hằng. Bầu trời mùa thu cùng những tích tụ hương thơm các cuộc triển nở của các vì sao chẳng phải dành riêng cho đất hay sao? Một con dế trong đám dế đang làm cuộc phiêu lưu hỏi. Lại vang lên những khúc ca có lẫn những hạt bụi, chảy cả những dòng sông, chảy cả những trang cổ thư chép về những dòng sông, nghìn thu nhỏ hơn chớp mắt, ai gọi đò ở phía bên kia? Hát về mùa thu mà sao như hát về cuộc tồn tại? Một con dế khác trong đám dế đang làm cuộc phiêu lưu hỏi. Lại vang lên những khúc ca có lẫn những âm tiết đen, bướm, hoa, với các cách thức gãy, vỡ, rụng, gió xám ngắt phơi ngọn lá, và những giọt sương nhiểu về tự những tháng năm cũ. Làm sao mùa thu lại mang âm vang của chết? Một con dế khác trong đám dế đang làm cuộc phiêu lưu hỏi. Lại vang lên những khúc ca có lẫn tiếng cười của đất, a, máu, ta cưu mang muôn loài, cưu mang cả sự sống lẫn sự chết , và máu chỉ là những gì còn sót lại, sau khi chúng dùng đồng loại mình làm thức ăn . . .

Nhưng các vị là ai? Tôi hỏi. Những người trở lại từ những trăm năm trước bảo, khi nhắc lại điệp khúc mùa thu thì thấy như mới làm ra đâu hôm qua. 

 

thì cũng chửa bằng một tiếng tơ lòng

Có người hỏi hóa nhi là ai tôi nói đấy là một đứa bé thích những trò chơi làm nát lòng con ve sầu trên cây thong dong

Lại hỏi về cây thong dong

Thưacó bao giờ thấy mặt trời mặt trăng vội vã đâunếu là biểnthì sáng tinh mơmặt trời trườn đi ở trên nướcnếu là bầu trời đêm có nhiều mâythì mặt trăng ẩn hiện ở trong mâycái cách như thế của mặt trời mặt trăng thì gọi là thong dong

Nhưng cây trên rừng thì khác với mặt trời mặt trăng

Sao lại khác lúc bấy giờ thì tôi nói hóa nhi là một đứa bé thích thứ trò chơi  làm cho cây trên rừng trỗ bôngnghe mùi hươnglũ ong kéo đếnhút mật xong thì bay đinói hút mật nhưng là để làm cuộc truyền sinhmùa xuân thì trỗ hoasang hạ thì lũ ong kéo đếnbước qua thu là có quả…như  thế chẳng phải là thong dong hay sao

Lại hỏi hóa nhi là ai mà con người có thể vừa ngợi ca vừa nguyền rủa

Tôi lại phải viện đến sự lặng lẽ có góp lại hết thảy những gì dưới gầm trời nàytừ tiếng rỉ rả của lũ côn trùng cho đến tiếng rền của núithì cũng chửa bằng một tiếng tơ lòngthì chẳng phải  đất trời này cũng bắt đầu từ một tiếng tơ lònglặng lẽ mà sắp bày một thuở  có và không làm nên cuộc giao hoantừ đấy chảy về dòng càn khôn lặng lẽcó ca ngợi hay nguyền rủa thì trời có nói gì đâuđất có nói gì đâu

 

một cuộc ưu tư dai dẳng 

con người là cuộc ưu tư dai dẳng

ưu tư sống

và ưu tư ngoài sống

cuối cùng

đất cũng nhìn thấy

 

 

LỜI BẠT

tôi  giả định một châu thổ

của nghĩ ngợi

hay triết học của đất

 

giã,tháng 3/ 2014tháng 7/2014

Share