thảng thốt một âm vang
tháng tám
mùa thu đọng lại như lời ký thác của dịch chuyển
tôi bước giữa cuộc vô định
và nhìn thấy em
người con gái của cuộc dong ruổi
[ tồn tại là cuộc dong ruổi vĩ đại nhất trong những cuộc dong ruổi]
hỡi những hiện hữu biết nghĩ ngợi
chớ bao giờ để mất những cuộc hội ngô hiếm có
tôi nói với sinh thể nhỏ bé là tôi
thảng thốt một cảm thức
yêu thương
kể từ hôm nhìn thấy em
tôi chợt thấy bình yên giữa cuộc đời sóng gió
mùa thu đang rải nhung gấm lên cuộc hành trình của những kẻ đang yêu
*
giữa lặng lẽ mùa thu
tôi nghe được hơi thở của em
ấm
và thơm mùi thơm lãng tử đọng lại từ những cuộc hành trình
đừng bao giờ để những thứ vật thể tăm tối thâm nhập vào cảm thức của em nghe em
tôi thức cùng mùa thu
trắng những đêm nghĩ ngợi
về canh bạc định mệnh con người chẳng thể từ nan
vào phút chót hết thảy đều là kẻ thua cuộc
cái chết
sự đánh cược vĩ đại hết thảy đều phải tuân theo
giữa lặng lẽ của thu
tôi cứ muốn nghe giọng nói của em
hôm nào em nói em yêu tôi
lời ấy đọng lại trong tôi như ghi chú quan trọng bất chợt em đem đặt vào giữa cuộc đời tôi
*
là kẻ lãng tử lang thang trong những ý tưởng về mặt đất và bầu trời
tôi kéo mùa thu ra khỏi những cảm hứng của ảo ảnh
ồ
một cuộc càn khôn tráng lệ bày giữa nguyên sơ
những vật thể muôn màu sắc nhảy múa giữa gía buốt
và những tiếng hát của những dạng hình
đang trên đường tiến đến sự sống
thấp thoáng những cuộc sinh nở của những vì sao
thấp thoáng tiếng khóc của những sinh vật non
thấp thoáng những hoa trái
không có mùa nào cả
nhưng là đủ cả
bạn hãy cứ rong chơi cho hết cuộc càn khôn
lại có tiếng ai trong thinh lặng
em biết không
tôi cứ lảo đảo bước giữa cuộc vô tận
*
như có tiếng ai nói trong tận cùng cảm thức của tôi
mùa thu đã đến
sao mùa thu đến thì bầu trời lại có vẻ như rộng hơn ?
tôi đi hỏi thử những người đang chờ đợi mùa thu
ô hay
khi chờ đợi
thời gian thường hay đùa cợt với ta
và những vật thể nhìn thấy như đang tăng kích thước
những người đang chờ đợt mùa thu nói với tôi
hay trong tận cùng cảm thức
tôi cũng là kẻ đang chờ đợi mùa thu
*
sao cách thức của nắng với màu trời u buồn lại gây ra cái chết của lá?
tôi đi hỏi thử mùa thu
ô hay
những đám mây mùa đông sau đó sẽ đi đâu
và những đóa hoa tàn sau đó có hóa thân thành những sinh thể khác?
không ai biết
ngay cả mùa thu cũng chỉ làm theo những luật lệ của tạo tác
không phải mùa thu mà là đất nói với tôi
nhưng lá trong vườn nhà tôi đang tiếp tục rụng
sao cái chết của một sinh linh chẳng đánh động được lòng trắc ẩn của tạo tác?
tôi đi thử hỏi đất
bạn nhầm lẫn tạo tác với năng lực con người
tạo tác không chứa bất cứ thứ gì bạn đang nhìn thấy
nhưng là hiện hữu duy nhất để làm ra tất cả
tôi nói tôi chưa hiếu những lời của đất
giờ thì bạn đi hỏi mùa thu được rồi đấy
đất bảo
và sau đó là sự lặng lẽ bất chợt
tôi nghe được cả tiếng cựa mình của những chiếc lá chết đang nằm lặng lẽ trong vườn để lắng nghe bước chân mùa thu
*
nhưng lũ chim thì đón mùa thu theo cách thức khác
chúng lơ đãng bay giữa những vật thể màu xám của thu
thỉnh thoảng buông một tiếng kêu
lũ chim đang nói những gì vậy?
tôi đi hỏi thử mùa thu
chớ để tâm chi
đó là dấu hiệu của vô tình
không phải mùa thu mà là đất nói
tôi đã nhìn thấy được sự bất ổn của hiện hữu
nhưng cớ sao chim lại đi vô tình với cuộc tạo tác vĩ đại?
tôi lại đi hỏi thử mùa thu
lần này thì đất bảo tôi là kẻ cần mẫn trong cuộc sống
cũng tốt thôi về chuyện ham hiểu biết về thế giới
đất bảo
và sau đó là sự lặng lẽ bất thường
tôi nhìn thấy mùa thu như đang xoi mói nhìn tôi
*
hãy nói về mùa thu đi em, thời gian gõ lên những ý tưởng, cái chết của lá gợi nên một định mệnh có hình thù của trò đùa tàn nhẫn [tồn tại là sự trộn lẫn giữa lòng trắc ẩn và trò đùa tàn nhẫn] hãy nói về mùa thu đi em, con mắt nguyên sơ, thời gian gõ lên nỗi sợ hãi ẩn nấp bên dưới những hình dạng luôn làm ra vẻ bình thường, đằng sau vẻ điềm tĩnh của cây lá trong vườn là những nỗi ám ảnh về sự chia cắt, mùa thu sẽ làm cho những chiếc lá lìa cành, sự tan rã như thể không thiếu được để tạo ra những nhịp điệu vô thức của thời gian, êm ả nhưng tàn khốc, em đi biền biệt giữa những khái niệm vô bờ bến về hiện hữu, nhưng nỗi nhớ bó hẹp vừa đủ để tôi bước vào
*
trong cuộc yến tiệc của đất trời [ trùng trùng những vật thể quyện chặt nhau là cuộc đại yến tiệc của trời đất ] mùa thu bỗng hiện ra như một tâm trạng bất an của dịch chuyển, buồn, và trầm lắng đến nỗi tôi nghe được tiếng chân em, cuộc hành trình của em như một tham vọng của khám phá, sự quyến rủ của phía trước, vẫn nghiêng xuống niềm bí mật của tồn tại, em đi, chông chênh nửa bước phù vân, dường trong mỗi vật thể [của trùng trùng vật thể đang quyện chặt nhau ] đều có một gương mặt riêng bí ẩn, vào một sáng mùa thu có lũ chim lơ đãng bay nơi bầu trời xám thấp, tôi nhìn thử vào túi hành trang của em thấy nặng trịch những nỗi niềm.
*
nhưng lũ ong đang trộm mật hoa miên thảo trong vườn nhà tôi thì nhìn mùa thu theo cách thức khác
chúng sợ mùa thu qua đi
mùa thu hoa miên thảo trong vườn nhà tôi trỗ hoa
và sau đó thì ngủ vùi một giấc dài lảo đảo vắng bóng ai đi sớm về trưa
lũ ong
những nhà kiến trúc vô danh của mặt đất biết lắng nghe những khập khiễn của thời gian
trong lúc hoa miên thảo trong vườn nhà tôi ngủ yên
lũ chúng đi tìm những loài hoa khác
có bao nhiêu loài hoa nở vào mùa thu
chỉ lũ ong trộm mật mới biết
và chỉ lũ ong trộm mật không chịu để cho thời gian vô thức chi phối cuộc sinh tồn của mình
đi với tôi đi em
hoa miên thảo đã ngủ yên
và lũ ong thì đang trộm mật ở những vườn hoa khác
*
tôi lặn lội tận nơi tận cùng của dịch chuyển để nhìn cho rõ gương mặt mùa thu, nhưng hoài công vô ích, cảm thức con người thật bé nhỏ trước dòng chảy bất tận của thời gian, chẳng bao giờ tôi nghe thấy đám cây trong vườn nhà tôi nói gì về mùa thu, đến mùa thu thì lá trên cành cứ lặng lẽ rơi, nhưng đâu phải hết thảy đám cây trong vườn nhà tôi đều rụng lá, điều đó có nghĩa cái chết của lá chỉ là nghĩ ngợi của con người, đến mùa thu của con người thì tràn ngập chữ nghĩa nói về sự ảm đạm của bầu trời, về nỗi buồn của chim, trong lúc lũ dế lại đi ca ngợi mặt đất ấm áp của mùa xuân, lũ sinh vật bé nhỏ hay lớn tiếng về đêm đâu có lời nào về mùa thu, mùa nào lũ chúng cũng chỉ thở than về thân phận bé nhỏ của mình, vậy thế giới là gì nhỉ, tôi đi hỏi thử tạo tác, hãy vứt bỏ bảng danh mục ấy đi, danh mục về thứ thời gian đầy những ám ảnh về sự sống chết, dường như có ai đấy đang lên tiếng trong tôi.
*
mùa thu với tôi như những nét mơ hồ trong cảm thức, chợt đến một giọng nói thân quen rồi lập tức tan vào trong gió, có khi lại là một mơ ước giữa chừng, ai đã qua những cuộc tình bão táp rồi bỗng dừng lại trước cuộc đời tôi, cũng có thể đó là sự trộn lẫn giữa thực và ảo, tôi hôn lên mái tóc thơm mùi trần thế của em, và lập tức em biến thành hoài bão trong tôi, những hoài bão nghìn năm không mỏi, mùa thu như những nét đơn sơ và thành thực trong cảm thức của tôi, dường mới hôm qua thôi em đã bước qua cuộc đời tôi.
giã,
tháng 7/2015
tháng 1/2018