Những nghĩ ngợi vu vơ về chuyện văn chương(3)

 

 

1. Lá thư trần thế

Ta đã viết cho người ta yêu thương những lời thế này:

… Văn chương vốn là cuộc ân tình con người muốn nói ra tự thuở mới bắt đầu có tiếng nói.

Có phải đêm hôm qua em đã thức để cùng ta để bay lên giữa bầu trời sao của các vị thần. Có phải là ta đã đưa em về miền thi ca có tên là ngàn năm một thuở. Hãy gìn giữ lấy mảnh đất ấy nghe em. Bởi trong một đời người, nếu có thể xảy ra, thì chỉ xảy một lần. Mảnh đất ấy, ta vẫn chiêm nghiệm một cách chân thành nghiêm túc, vừa nửa trần thế, vừa nửa cuộc ngàn năm một thuở.

Dường ngôn ngữ con người chẳng thể diễn nổi sự bí ẩn của cuộc ân tình kỳ lạ.

Hay văn chương là thứ tiếng nói chỉ nói ra, và chẳng thể cắt nghĩa.

 

2. Đôi khi văn chương như tiếng sấm mùa xuân

Không phải là mùa xuân. Nhưng hoa vẫn nở. Lũ ong rừng vẫn đi hút mật. Trời đất thì đang trôi đi trong cuộc ráo riết tìm kiếm cho mình một dáng hình đương đại.

Ta yêu em, ta làm lục bát thi. Xưa câu sáu tám êm như như nước con sông chảy qua đồng làng. Nay ta làm lục bát thi để tặng em thì gập ghình vó ngựa buổi xuất quân. Bịn rịn. Mà cũng muốn tỏ ra là hào kiệt với em một lần. Cho nên ngựa dùng dằng chồm lên như sắp tuôn lên cõi trời, lại quay đầu về miền cố thổ. Ta yêu em, ta làm lục bát thi. Lục bát thi của ta là lục bát thi dưới gầm trời đương đại. Cho nên chấm phảy cũng khập khễnh nhiêu khê phức tạp như cuộc giành giật chỗ đứng trên mặt đất của con người đương đại. Ta chấm phảy là theo âmvang của trái tim em. Âm vang của đương đại. Nửa đêm em thức giấc thành lục bát thi.

Không phải là mùa xuân. Nhưng ta muốn ta và em hãy làm ra mùa xuân cho lũ ong rừng tưởng là hoa xuân đương nở. Cho đất trời tưởng ta và em là đang góp sức vào cuộc thay đổi dạng hình của trời đất. Cho nên ta làm lục bát thi để tặng em. Xưa lục bát thi là theo luật lệ của những kẻ chỉ biết đọc lục bát thi và đem đặt chúng vào những phạm trù rặt mùi luân lý trần thế. Nay ta làm lục bát thi để tặng em là nương theo cuộc mưu toan của trời đất. Trời đất muốn đương đại thì lục bát thi của ta cũng đương đại. Cần gì phải hoa nở mới là mùa xuân. Nửa khuya ta chấm xuống dòng giấc ngủ chợt thấy em đã hoá thành thơ. Lục bát thi mở ra giữa giấc ngủ đang chấm xuống dòng. Như tiếng sấm giữa mùa xuân. Và lũ ong rừng hút mật thì đang bắt đầu chiêm ngắm cõi đất trời đương đại