tôi một mình thúc ngựa lên đỉnh núi Chơ Vơ
sự cô độc hóa ra lại là cách thức tốt nhất để tiếp cận thế giới
nhưng anh là ai lại một mình một ngựa leo tận chốn tiếp giáp hư vô
tôi nói với ngọn gió ban mai rằng tôi là kẻ lãng tử thích lang thang vào chốn không người để tìm lại những gì đã bị lãng quên
tôi nói và nhìn thấy ngọn gió đang xe lên đỉnh núi những cuộn chỉ có hình thù những chiếc bánh xe rổng ruột
là hình ảnh hư vô
tôi nghĩ
và cảm thấy rất vui vì sắp được tiếp cận với thứ tồn tại luôn khiến con người ta sợ hãi
ngọn gió ban mai vừa xe những cuộn chỉ rổng ruột vừa hát
tôi nghe bài hát nói về điều gì đó tựa như con nước cuốn theo những cánh hoa mất hút tận phía cuối nguồn nhưng cũng không phải nói về những cánh hoa tàn trôi đi trong cơn lũ mà là nói về một góc năm tháng nào đó có chàng trai trẻ nào đó đến hôn lên môi người con gái rồi ra đi biệt dạng nhưng cũng chẳng phải là nói về một cuộc chia ly nơi mặt đất mà là nói về một loài cá dị kỳ nào đó ở biển bắc đến mùa sinh đẻ lại rủ rê lên nằm nơi bãi cạn chì sinh ra một lần để đẻ một lần và chết nhưng cũng chẳng phải là nói về cuộc sinh tử vốn diễn ra với muôn loài trong trời đất mà là nói về điều gì đó tựa sự huyền nhiệm chẳng thể nói ra mà cũng không thể không nói ra điều gì đó cứ thấp thoáng ở phía bên này ánh sáng và ở phía bên kia bóng tối thì chẳng phải là bạn đang đi tìm những gì bị lãng quên hay sao
tôi nghe gió chợt cất cao giọng hát
dường chỉ mỗi con ngựa của tôi đang cưỡi là hiểu được tiếng hát của gió
thoắt cái con ngựa tôi đang cưỡi biến mất vào bầu trời trên đầu
tôi chợt nhớ xưa cũng có kẻ lên ngồi nơi đỉnh núi Chơ Vơ rồi biến mất vào bầu trời trên đầu
hay là gió đang nói về phía bên kia những gì đang nhìn thấy