Đã đăng:
[một] [hai] [ba] [bốn] [năm]
Sáu
“cầm lấy mưa than thở tổ quốc ơi giữa tàn hơi
của áo xiêm lộng lẫy người đang hoen rỉ cầm lấy
nắng khóc nòi giống ơi khi ngoi ngóp thở trong
giá băng lạnh buốt người có hình dung ra một ngày
cũng giá băng lạnh buốt không phải dìm chết cỏ
cây muông thú mà dìm chết thứ khiến cho người
không trở nên cầm thú”
[…] vương quốc ku ki, năm thứ 14 tỉ lẻ 679 triệu sau big bang,
về tên nước ku ki thì mỗi sách viết mỗi kiểu, sách viết là cu ki, sách viết là ku ky, sách lại viết là q ki, hoặc q ky, nhưng về nguồn gốc người ku ki thì các cổ thư đều chép giống nhau, rằng, vào đợt băng tan cuối cùng của kỷ nhân sinh ở vùng đất ngày nay là phía bắc nước ku ki các loài thực vật và động vật đều bị nhấn chìm trong dòng thác lũ, chỉ còn sót duy nhất một đôi vợ chồng thuộc họ người, giữa cơn nguy khốn, đôi vợ chồng ấy sợ mất nòi giống con người đã ráng giao hợp trong tình trạng đang kiệt sức, người đàn ông chết ngay sau cuộc ái ân, người đàn bà bắt đầu ăn đất và sống được cho tới lúc sinh đám con sau này là tộc dân ku ki đầu tiên,
[…] vương quốc ku ki, năm thứ 14 tỉ lẻ 679 triệu sau big bang,
giống người ku ki vốn sinh ra đã yếu đuối, mà ngay từ buổi đầu lập quốc, ku ki đã bị các nước lớn thay nhau cai trị, nên dân ku ki trở nên thứ dân thấp cổ bé họng, chính thứ vương quyền từ bên ngoài mang tới đây trong cuộc cai trị của các nước lớn đã tạo nên một lớp người ku ki khi đã làm công việc trị nước thì còn ác độc hơn là người của nước lớn,
[…] vương quốc ku ki, năm thứ 14 tỉ lẻ 679 sau big bang,
cho tới lúc đó thì người ku ki nào nghe trong miệng mình như cũng có hòn đá, nghe thì như là đang ngậm hòn đá trong miệng, nhưng thử nuốt vào thì không hết, mà nhả ra cũng không được, từ đó, người nào cũng phải ăn miếng nhỏ, nói nhỏ, tức, không thể nào ăn to nói lớn được,
[…] vương quốc ku ki, năm thứ 14 tỉ lẻ 679 sau big bang,
cứ một triều vua mới xảy ra ở ku ki thì hòn đá trong miệng dân ku ki lại lớn thêm một chút, hầu như vua ku ki nào lúc lên ngôi cũng nói là sẽ giải hòn đá trong miệng dân, nhưng rồi như một thứ phép màu trong cách trị nước của vua, đá chẳng được giải, mà cứ lớn thêm, các cổ thư đều gọi phép trị nước của các vua ku ki là phép biến khẩu,
[…] vương quốc ku ki, năm thứ 14 tỉ lẻ 679 triệu sau big bang,
cây hạt trần vốn cùng lũ khủng long thống trị mặt đất trong kỷ giura rồi sau đó đã nhường chỗ cho cây hạt kín, chẳng biết sao tới thời vua ku ki thứ 99, giống cây gần như tuyệt chủng ấy bỗng phát triển ở vườn thượng uyển, nhìn thứ hạt cây lồ lộ ra ngoài, vua ku ki nức nở khen vẻ quyến rủ của đất trời, rồi cho lập cung hạt trần để tuyển gái đẹp trong nước, cứ mỗi buổi chầu, đứng hầu hai bên vua là hai mỹ nữ của cung hạt trần, chỉ chỗ đẻ con mới che bằng mảnh vải nhỏ, còn bao nhiêu vẻ đẹp trời ban cho người con gái đều phải để lộ ra ngoài, ban đầu, có nhiều mỹ nữ chết vì xấu hổ phải phơi cả mông vú trước bá quan triều đình, nhưng về sau trở thành nếp, đám mỹ nữ ở cung hạt trần cho đấy là thú vui lớn nhất trần gian, ban đầu cũng chẳng phải chỉ có đám mỹ nữ chết vì xấu hổ, mà các vị quan triều có nhiều người cũng ngã ra chết giữa buổi chầu vì không chịu đựng nổi cơn dục tình khi phải đối mặt với cái cảnh lẽ ra chỉ xảy ra trong các cuộc ái ân ở chốn phòng the, các cổ thư đều chép đời vua ku ki thứ 99 còn gọi là đời vua hạt trần,
phụ lục,
những người mất trí,
“có quả như đồn đại trong dân gian hay không?”
vua hỏi
“muôn tâu hoàng thượng, thần đã đi khắp nước, ở nơi nào thì dân chúng cũng thuật lại y như thế, rằng, chúng nó đến hằng trăm đứa, đi tới đâu ngâm nga tới đó, thần cho rằng lũ chúng là người của một thứ hội thích ngâm nga nào đó, nếu không phải thế thì sao lại đi tới đâu ngâm nga tới đó”
“rút ngắn lại đi, nhưng là chúng ngâm nga cái gì?”
vua nạt, bảo quan hóa văn tọa độc, tức quan lo việc nề nếp văn minh trong nước, phải nói rõ điều vua cần biết là đám người đi ngâm nga khắp nước đã ngâm nga thứ gì để cho cả nước đồn ầm lên thế
“cầm lấy mưa than thở tổ quốc ơi giữa tàn hơi của áo xiêm lộng lẫy người đang hoen rỉ cầm lấy nắng khóc nòi giống ơi khi ngoi ngóp thở trong giá băng lạnh buốt người có hình dung ra một ngày cũng giá băng lạnh buốt không phải dìm chết cỏ cây muông thú mà dìm chết thứ khiến cho người không trở nên cầm thú”
“thôi im đi, chớ nói nữa”
vua lại nạt, bảo quan hóa văn tọa độc hãy lui ra, rồi sai lính cẩm vệ lập tức truy bắt đám người vua cho là mất trí ấy đem về trị tội, nhưng lính cẩm vệ của vua chẳng tìm thấy bọn họ đâu cả, chỉ trông thấy trên một vách núi ở dãy núi thuộc biên cương phía nam nước ku ki những hình vẽ trần truồng của hằng trăm vị trong hội những người thích ngâm nga, biết chắc đấy là những người trong hội thích ngâm nga, bỡi dân địa phương kể rằng chính mắt họ trông thấy những người trong hội thích ngâm nga đã tự vẽ chân dung họ lên vách núi,
[…] vương quốc ku ki, năm thứ 14 tỉ lẻ 679 sau big bang,
vua ku ki thứ 108 vừa lên ngôi hôm trước thì hôm sau đã cho xa giá xuống dân huấn dụ điều nọ điều kia, rằng trẫm mới ngồi ở ngai vua một ngày một đêm mà đã thấy không yên, dân của trẫm no đói thế nào làm sao trẫm biết hết được, cho nên phải xa giá ra đi, đi tới đâu thì vua cũng hứa là sẽ làm cho dân no đủ, làm cho dân vui, làm cho dân có quyền ăn nói, làm cho dân không còn bị ai ức hiếp, hứa đủ điều, nhưng có một điều dân chúng lấy làm vui mừng không kể xiết, là vua sẽ giải hòn đá trong miệng dân, nhưng năm tháng cứ trôi qua, những điều vua hứa với dân ku ki cũng trôi theo năm tháng, hòn đá trong miệng dân như mỗi ngày một lớn thêm, ức quá, dân chúng trong nước phải rỉ tai nhau, rằng vua là đồ đểu,
[…] vương quốc ku ki, năm thứ 14 tỉ lẻ 679 sau big bang,
vua ku ki thứ 108 gọi đám quan dưới trướng của mình là đồ đểu, bỡi chẳng có điều gì bọn chúng tâu lên vua là thật, ngược lại, trước vua thì bọn quan lại ấy một hai đều tung hô vạn tuế, nhưng sau lưng thì cũng chửi vua là đồ đểu, bỡi bọn họ biết tỏng là vua đang lừa cả quan dân trong nước, cho nên thời vua ku ki thứ 108 các sách cổ sử còn chép là thời đồ đểu,
phụ lục,
bài ký chép trên bia mộ vua ku ki thứ 108,
lừng lững giữa đất trời một loài giống con người
nhưng con người lại giống như một thể nghiệm về một thứ định mệnh luận
ta kẻ ẩn dật giữa cuộc lưu chảy của đất trời
một hôm bỗng nghe tiếng thở dài của loài giống mình
hỏi vì sao
thì chỉ nghe im lặng
và một hôm cũng trong im lặng
ta hốt nhiên nhìn thấy những giọt nước mắt ứa ra từ cõi hỗn mang
từ cóc ếch nhái mà ra
hay từ rắn rít đất đá hư vô mà ra
những chuyện ấy chẳng còn quan trọng
nhưng chuyện bầy đàn thì nghìn triệu năm sau có còn ai nghĩ đến
bầy đàn như cuộc quần hôn lưu truyền loài giống
như cách thức chống chọi với những thế lực tự nhiên và những thế lực loài giống khác
bầy đàn như phương thức săn đuổi miếng ăn
phương thức kiếm sống
nhưng sau những thành quả tạo được trong cuộc tồn sinh
con người buổi sơ khai cũng đã nghĩ ra được những ý nghĩ siêu vượt
và bầy đàn bỗng trở nên thứ quần thể siêu nhập vào cái đẹp
thời gian nuôi dưỡng trí tuệ con người
và chẳng ai rõ vào lúc nào đó
bằng cách gì đó
và có quả đúng thế hay không
kẻ được coi như tài giỏi nhất bước lên ở hàng đầu
là tù trưởng
là tộc trưởng
là vua
thời gian làm nảy sinh quá nhiều tên gọi những kẻ đứng đầu quần thể
và trên mặt đất lần lượt nảy sinh những thứ có những tên gọi
là chủ thuyết
là chủ nghĩa …
cuộc đối đầu giữa các quần thể con người không còn hồn nhiên như thuở ban đầu
mà giống như sự cảm hứng phát sinh từ tham muốn khôn lường của những kẻ đứng đầu quần thể
từ đó quần thể như sự bắt đầu một thể nghiệm bi tráng của loài giống con người
tàn nhẫn
căm thù
yêu thương
dối trá
ngu xuẩn
cao cả
đê tiện
yêu cái này một cách điên cuồng mù quáng
ghét cái kia cũng một cách điên cuồng mù quáng
hại nhau cả bằng súng đạn
cả bằng chữ nghĩa…
trong cuộc thể nghiệm này chẳng thiếu một thứ gì
ta kẻ ẩn dật giữa cơn phong ba của thế kỷ
lén chép lên mộ bia kẻ đã chết chút nghĩ ngơi riêng tư
(trích tiểu thuyết Sau Big Bang của Nguyễn Thanh Hiện )