Đã đăng:
[một] [hai] [ba] [bốn]
Năm
chỗ kỳ diệu của cuộc chơi là
bọn ta biết mượn tiếng nói của chó để khoe khoang với nhau
bọn ta khoe khoang mà đám
người lớn chẳng biết bọn ta khoe khoang
[…] a mễ quốc, năm thứ 14 tỉ lẻ 900 triệu sau big bang,
bấy giờ thần rôm đã tìm được người tình trên mặt đất, bèn đem hết khí lực ra để tạo dựng một quãng trần gian, ta sẽ mãi mãi ở lại với nàng, thần nói, mấy ngày hôm sau thì người con gái xinh đẹp ấy đã sinh cho thần một trăm lẻ tám người con, bấy giờ thần rôm mới đặt tên đất là a mễ,
[…] a mễ quốc, năm thứ 14 tỉ lẻ 900 triệu sau big bang,
chính là sự trôi dạt của các lục địa cổ lauxia và gonvana đã tạo ra một thứ khí hậu có xu hướng nóng lên, khí hậu đỏ, khí hậu đất liền là khô hơn ở ven biển, khí hậu ngày là nóng hơn khí hậu đêm v.v, mà sự thụ khí của thần rôm là từ xa, cho nên lũ con của thần là hoàn toàn chịu ảnh hưởng thứ thời tiết bấy giờ đang tồn tại trên đất a mễ, đỏ, đó là xu hướng của tạo tác, một trăm lẻ tám người con của thần đều mang trong mình dòng máu sục sôi những tham muốn, những mạo hiểm khôn lường, cũng chính là thứ khí hậu phân hóa ấy đã tạo ra những thứ tiếng nói khác nhau, một trăm lẻ tám người con của thần là một trăm lẻ tám thứ tiếng nói khác nhau, nhưng chẳng phải là dừng lại ở đó, thứ khí hậu đỏ ấy cứ tiếp tục tạo nên cuộc phân hóa có vẻ bất tận, một trăm lẻ tám thứ tiếng nói ấy lại phân hóa thành một nghìn lẻ tám thứ nói khác nhau, rồi một nghìn lẻ tám thứ tiếng nói ấy lại phân hóa thành một trăm nghìn lẻ tám thứ tiếng nói khác nhau, rốt cuộc, tuy là cùng con cháu thần rôm sống trên đất a mễ, nhưng việc hiểu nhau chẳng phải điều dễ dàng,
[…] a mễ quốc, năm thứ 14 tỉ lẻ 950 triệu sau big bang,
sau mấy trăm năm tồn tại trên mảnh đất có thứ thời tiết khắc nghiệt, người a mễ như chẳng còn mang trong mình chút khí lực nào của thần rôm, có nghĩa, sự hiểu biết của người a mễ lúc bấy giờ chỉ còn là sự hiểu biết của một động vật cao cấp, hoàn toàn trần trụi, phàm tục, chẳng còn chút khí chất thiêng liêng nào vốn có của người a mễ thuở sơ khai, sự phân hóa của giọng nói cùng với thứ hiểu biết trần trụi phàm tục ấy tạo nên một nền văn hóa lởm chởm những sắc màu, nói gọn lại là thế này, mỗi người đi đứng mỗi kiểu, mỗi người ăn ngủ mỗi kiểu, mỗi người nói năng mỗi kiểu, mỗi người nghĩ ngợi mỗi kiểu, ở phía đông đất nước a mễ gọi đó là con hổ thì ở phía tây gọi là con nai, người nói mặt trời là một vị thần bảo hộ con người kẻ nói không phải thần mà là con ma lửa v.v… cho nên, ở đất nước a mễ chẳng có thứ gọi là chân lý, có một thời, ở a mễ, các thứ nhà nổi lên như ong, người ta tự xưng nhau, hoặc là tung xưng nhau, có nghĩa, hoặc là tự vỗ ngực xưng là nhà sử học, nhà cổ học, nhà phê học, nhà thơ học, nhà văng học, nhà thông thái học v.v… hoặc là nhờ miệng kẻ khác gọi tên những thứ ấy ra, đấy là thời tư tưởng con người nở rộ như hoa mùa xuân, có thể gọi là thời văn chương và triết học của loài người, đủ kiểu, văn chương triết học nguyền rủa có, văn chương triết học ca ngợi có, đấy là thời có chữ cũng vui, không có chữ cũng vui, có chữ thì cứ tha hồ mang chữ ra mà xài, cụ thể là thế này, thích chế độ ăn kiêng của những kẻ bị bệnh đái tháo đường thì cứ đem chế độ ấy ra mà ngợi ca, ghét cái chế độ tiết dục của các vị tu tập trong các giáo phái ở trần gian thì cứ việc dùng chữ mà chê mà bài bác, kẻ không có chữ thì có cái thú là đem những thứ mình mù đặc ra mà bình phẩm theo cái cách không có chữ của mình, vừa bình phẩm, theo cái cách mù đặc của mình, vừa cười cợt, cũng theo cái cách cười cợt của mình, cái thời mà nếu thu thập được hết các trước tác bằng miệng thì cũng đầy mấy nghìn kho lẫm, còn các trước tác trên giấy thì chẳng có lời lẽ nào diễn nổi, ôi, cái thời mà sách vở nhiều hơn lá trên rừng,
[…] a mễ quốc, năm thứ 14 tỉ lẻ 960 triệu sau big bang,
bấy giờ thì người đứng đầu đất nước a mễ được dân a mễ tôn xưng là văn hoa thống súy, sở dĩ có cái tên dài lòng thòng thế là để tỏ cho thiên hạ khắp nơi biết cái thiêng chức to lớn của kẻ đứng đầu đất nước ấy, các sử sách của a mễ bấy giờ đều chép giống nhau, văn hoa là cái ngược với u tối, dã man, tức là sáng sủa, văn minh, còn thống súy là thống lĩnh, như vậy, văn hoa thống súy là kẻ thống lĩnh cái văn vẻ đẹp đẽ, có một vị văn hoa thống súy bắt thuộc hạ đi khắp mặt đất đếm có bao nhiêu đất nước đang tồn tại, cờ nước a mễ bấy giờ nền màu đen, trên nền màu đen là con số chấm trắng ngang bằng con số đất nước đang tồn tại trên mặt đất, thoạt nhìn lá cờ a mễ giống như bầu trời đêm đầy sao,
ghi chú,
bấy giờ có nhà nhà thông thái đến hỏi ngài văn hoa thống súy rằng, khi số đất nước trên mặt đất thay đổi thì làm thế nào, ngài thống súy bảo làm sao mà có chuyện ấy, bỡi a mễ là cha mẹ hết thảy con dân trên mặt đất,
phụ lục,
sủa,
bọn ta đứa nào cũng đã vào vị trí chiến đấu của mình
đứa núp vào hàng rau săn
đứa núp vào gốc chuối
đứa núp vào buội ớt
đứa núp vào gốc bầu
đứa núp vào gốc khế
…
còn ta vì là chủ nhà nên ta núp vào cửa sau của nhà ta
vườn sau của nhà ta bỗng biến thành một đấu trường khoe khoang
ta là chủ nhà nên ta được khoe khoang trước
nghĩ là nghĩ về thứ mình muốn khoe khoang
nhưng không phải là dùng tiếng nói con người để khoe khoang
mà dùng cái cách sủa của chó để nói ra thứ mình muốn khoe khoang
ở trong làng thì bọn ta vốn biết rõ những biệt tài của nhau
đứa giỏi chửi
đứa giỏi cười
đứa giỏi bơi dưới nước
đứa giỏi trèo lên cây
…
sủa là sủa theo cái cách sủa của chó
nhưng bọn ta biết tỏng đứa đang sủa là đang khoe khoang cái gì
chỗ kỳ diệu của cuộc chơi là bọn ta biết mượn tiếng nói của chó để khoe khoang với nhau
bọn ta khoe khoang mà đám người lớn chẳng biết bọn ta khoe khoang
dòng họ khúc nhà ta đến đời ta tất nhiên là phải chấm hết bỡi ta không vợ không con
khi sắp trở thành kẻ sau cùng của dòng họ
ta mới ngộ ra cái chân lý chó cắn
ngày ấy đám chó trong làng đã vây bọn ta mà cắn
bỡi vì bọn ta đã dùng tiếng nói của chúng để khoe khoang chuyện của con người
cuộc quyết đấu ngày ấy có cả thảy ba mươi tư thằng tham dự
và đã có mười lăm đứa bị lũ chó cắn mất dụng cụ truyền nói giống
trong đó có ta
viết tại phía tây đất nước a mễ vào một ngày đông giá lạnh
danh sĩ họ khốc