Trong hết thảy những con đường mờ đi trong hoàng hôn
Phải có một con đường [tôi không chắc lắm]
ở đó bây giờ tôi bước đi lần cuối
Không cần ức đoán về chuyện này, nó là con cờ của Ai Đó
Kẻ ấn định sớm những luật lệ tuyệt đối
Sắp đặt phạm trù bí mật và vững chải
cho hết thảy các thứ bóng tối, những giấc mơ, những hình dạng
Tạo nên kết cấu cuộc sống này
Nếu có sự giới hạn cho hết thảy và một biện pháp
Và cuối cùng và không có gì nữa và sự lãng quên
Ai sẽ nói với chúng ta ai trong ngôi nhà này
Chúng ta không biết có phải đã nói ra lời chia tay?
Qua cửa sổ bình minh màn đêm rút đi
Và giữa những cuốn sách xếp chồng lên nhau ở đó hắt vào
Thứ bóng tối bất thường trên chiếc bàn xỉn đục
Phải có một cuốn tôi sẽ không bao giờ đọc
Nơi Phương Nam có nhiều hơn một cánh cổng đã cũ
với những trụ xi măng và những cây xương rồng ngay ngắn của nó
Những thứ sẵn sàng bị ngăn cấm cho mục từ của tôi
Không thể tiếp cận được, như một bản in thạch bản
Có một cánh cổng bạn đã đóng lại mãi mãi
Và một chiếc gương nào đó đang ngóng chờ bạn trong vô vọng
Với bạn [thì] những ngả tư đường cứ như một sự rộng mở
Nhưng nhìn bạn cả bốn phía, là vị thần khởi đầu và chuyển động Janus
Có một kỷ niệm trong hết thảy những kỷ niệm của bạn
Giờ đã mất đi ngoài khả năng lấy lại [của bạn]
Bạn sẽ không nhìn thấy khi đi xuống đài phun nước
Không phải bỡi ánh mặt trời màu trắng cũng không phải bỡi ánh trăng màu vàng
Bạn sẽ không bao giờ lấy lại được nhưng gì người Ba Tư
Nói ra bằng ngôn ngữ của họ dệt băng tiếng chim và hoa hồng
Khi, hoàng hôn, trước khi ánh sáng phân tán
Bạn [vẫn] muốn lời nói thay cho những điều khó quên
Và sông Rhôn chảy đều đặn và hồ nước
Tất cả quá khứ rộng lớn ấy hôm nay ở trên đó tôi bị khuất phục?
Họ sẽ bị mất như bị mất Carthage
Gây đau khổ rắc rối bỡi người La Mã với lửa và muối
Vào lúc bình minh dường tôi nghe thấy sự hỗn loạn
Giọng rì rầm của đám đông rộ lên và tan đi
Đấy là tất cả những gì tôi đã được yêu, đã bị lãng quên
Không gian, thời gian, và Boges giờ thì đang rời bỏ tôi
Limits (English)
Of all the streets that blur in to the sunset,
There must be one (which, I am not sure)
That I by now have walked for the last time
Without guessing it, the pawn of that Someone
Who fixes in advance omnipotent laws,
Sets up a secret and unwavering scale
for all the shadows, dreams, and forms
Woven into the texture of this life.
If there is a limit to all things and a measure
And a last time and nothing more and forgetfulness,
Who will tell us to whom in this house
We without knowing it have said farewell?
Through the dawning window night withdraws
And among the stacked books which throw
Irregular shadows on the dim table,
There must be one which I will never read.
There is in the South more than one worn gate,
With its cement urns and planted cactus,
Which is already forbidden to my entry,
Inaccessible, as in a lithograph.
There is a door you have closed forever
And some mirror is expecting you in vain;
To you the crossroads seem wide open,
Yet watching you, four-faced, is a Janus.
There is among all your memories one
Which has now been lost beyond recall.
You will not be seen going down to that fountain
Neither by white sun nor by yellow moon.
You will never recapture what the Persian
Said in his language woven with birds and roses,
When, in the sunset, before the light disperses,
You wish to give words to unforgettable things.
And the steadily flowing Rhone and the lake,
All that vast yesterday over which today I bend?
They will be as lost as Carthage,
Scourged by the Romans with fire and salt.
At dawn I seem to hear the turbulent
Murmur of crowds milling and fading away;
They are all I have been loved by, forgotten by;
Space, time, and Borges now are leaving me.
Límites (De estas calles…) (Spanish)
De estas calles que ahondan el poniente,
una habrá (no sé cuál) que he recorrido
ya por última vez, indiferente
y sin adivinarlo, sometido
a Quién prefija omnipotentes normas
y una secreta y rígida medida
a las sombras, los sueños y las formas
que destejen y tejen esta vida.
Si para todo hay término y hay tasa
y última vez y nunca más y olvido
¿quién nos dirá de quién, en esta casa,
sin saberlo, nos hemos despedido?
Tras el cristal ya gris la noche cesa
y del alto de libros que una trunca
sombra dilata por la vaga mesa,
alguno habrá que no leeremos nunca.
Hay en el Sur más de un portón gastado
con sus jarrones de mampostería
y tunas, que a mi paso está vedado
como si fuera una litografía.
Para siempre cerraste alguna puerta
y hay un espejo que te aguarda en vano;
la encrucijada te parece abierta
y la vigila, cuadrifronte, Jano.
Hay, entre todas tus memorias, una
que se ha perdido irreparablemente;
no te verán bajar a aquella fuente
ni el blanco sol ni la amarilla luna.
No volverá tu voz a lo que el persa
dijo en su lengua de aves y de rosas,
cuando al ocaso, ante la luz dispersa,
quieras decir inolvidables cosas.
¿Y el incesante Ródano y el lago,
todo ese ayer sobre el cual hoy me inclino?
Tan perdido estará como Cartago
que con fuego y con sal borró el latino.
Creo en el alba oír un atareado
rumor de multitudes que se alejan;
son lo que me ha querido y olvidado;
espacio y tiempo y Borges ya me dejan.
Bên bờ vịnh Cri Bonei [Bi Lị Thi Nại]
chiều mồng hai tết Nhâm Dần [2.2.2022]
Nguyễn Thanh Hiện đọc theo bản dịch tiếng Anh của người dịch vô danh trong:
https://www.babelmatrix.org/works/es/Borges%2C_Jorge_Luis-1899/L%C3%ADmites_%28De_estas_calles%E2%80%A6%29/en/33298-Limits :