đêm ra ngồi nơi đồng làng để chờ đèn nhà em tôi đã nhìn thấy bao nhiêu là ngọn lửa bùng lên giữa bụi mù lịch sử
tôi nhìn thấy những người đàn ông những người đàn bà đổ về chốn ấy
đổ về chốn hừng hực miền trăng gió
những ngọn lửa là đang bùng lên trong cuộc hành trình về chốn nguyên sơ hừng hực gió trăng
có thể nói con người buổi đầu trời đất là những lãng tử một nghìn lần khí cốt giang hồ
đem gió trăng làm nhà
và đem vô ưu làm áo mặc
trần trụi vốn là bản lai diện mục con người buổi đầu trời đất
là con sông đổ xuống tự trên trời hay khu vườn cỏ lạ nơi mặt đất, là thiên đường nơi mặt đất, là địa đàng, hay là hình tượng chi nữa, thì cũng chỉ là cách nói giản đơn về sự phong phú luôn pha thứ bí ẩn kỳ hồ của cuộc sống của nhân loại
vào những đêm ra ngồi nơi đồng làng chờ đèn nhà em tôi nhìn thấy những người đàn ông những người đàn bà đổ về chốn ấy
những ngọn lửa sáng lên rồi lại vụt tắt nơi khu vườn nguyên sơ bỡi những cấm kỵ buổi ban đầu
những cấm kỵ mang màu sắc huyễn hoặc hơn là lịch sử
nhưng vụt tắt là để sáng lên
nhịp điệu tồn sinh bao giờ cũng ẩn dấu sức sinh nở
những cấm kỵ ban đầu là không thuộc về cuộc sinh nở vẫn luôn được lưu giữ trong trời đất
nhưng con người là loài giống đến những bộ luật của các vị thần cũng chẳng làm gì được
vào những đêm ra ngồi nơi đồng làng chờ đèn nhà em tôi nhìn thấy cả những người đàn ông cả những người đàn bà là đang vùng vẫy ở chốn ấy
hối hả và cuồng nhiệt
như vội vã cho mau đặt chân lên mục đích cao cả nào đó
nhiều lắm
chứ chẳng phải chỉ hai người như ai đó nói
thì đấy cũng chỉ là cách nói giản đơn về cuộc tồn sinh đa dạng và đầy bí ẩn của con người
nhiều lắm
chứ chẳng phải chỉ hai người như ai đó nói
một người đàn ông một người đàn bà và con rắn
thật ra thì con rắn buổi hồng hoang cũng chỉ là hình dạng khác của cuộc dục tình kỳ vĩ sẵn có trong trời đất
em biết không
lúc bấy giờ là tôi nghe như có ai đó từ trong bóng đêm bước ra nói lớn
hết thảy những chuyện đó cũng chỉ là cơ duyên của công cuộc sáng tạo