Tiếng gào rú gì còn lưu giữ trong nghi lễ

Có vẻ như ông muốn nói đến cái khí thiêng sông núi thường được thông tục hóa, văn hiến, cái làm nên vẻ sang trọng của một xứ sở, “lời nói sống động và ẩn kín gì luôn làm rung động nơi đây”, hay, theo ông, Walt Whitman, lời nói sống động và ẩn kín đó chính là “tiếng gào rú còn lưu giữ trong nghi lễ” của dân tộc ông. Cứ cho howl [tiếng gào rú] trong thế kỷ 19 của Walt Whitman là vậy đi. Khác với howl của Allen Ginberg sau này, thế kỷ 20. Allen Ginsberg, nhà thơ Mỹ [1926-1997] viết Howl năm 1950, trong thế hệ Beat, Mỹ, nó là những tiếng gào thét trước thực trạng tư bản Mỹ vào những thập niên 1960, gần giống với Nột Hãm của nhà văn Trung Quốc Lỗ Tấn [ 1881-1936] là những tiếng gào thét trước thực trạng xã hội Trung Quốc vào những năm 1918-1925

Sau một chặp nói đến một chút gương mặt Mỹ thế kỷ 19: sự sống, tình yêu, và cái chết, có dừng lại hơi lâu một chút với những âm vang phồn thực, tả tơi, sầu mộng, lắt lay…của một chốn phố phường nào đó, rất Mỹ, Newyork hay Washington, có phải vậy không nhỉ, rồi ngừng lại với cái tiếng gào rú thiêng liêng đó, howl, trước khi lên đường đi tìm một cái gì khác …

.

Trong SONG OF MYSELF

.
8.

Đứa bé ngủ trong nôi của nó,
Tôi giở mùng lên nhìn một lúc, và lặng lẽ dùng tay xua lũ ruồi.

Người thiếu niên và cô gái có vẻ mặt e thẹn đã quay lại bên ngọn đồi rậm,
Tôi chăm chú nhìn họ từ trên cao.

Người tự vận nằm dài ra trên sàn nhà đẫm máu của phòng ngủ,
Tôi nhìn thấy xác chết với mái tóc đẫm nước của nó, tôi chú ý nơi khẩu súng đã rơi xuống.

Những lời nhảm nhí lót đường, những vỏ xe, sự lãng phí thời gian của những đế giày trượt tuyết, câu chuyện của những người đi dạo,
Những chiếc xe buýt kềnh càng, người lái xe với ngón tay cái đầy nghi vấn của ông, tiếng rỏn rẻng của móng ngựa trên sàn đá granit,
Những chiếc xe trượt tuyết, tiếng leng keng, những đùa giỡn to tiếng, sự va chạm của những quả bóng tuyết, 
Sự phô trương của những sở thích phổ biến, sự giận dữ của vô số người bị đánh thức,
Tiếng động của giá cán thương được đưa lên, một người bệnh được chuyển vào bên trong bệnh viện,
Cuộc gặp nhau giữa những kẻ thù, lời nguyền rủa bất chợt, những bí mật, và sự rơi ngã,
Đám đông bị kích động, đám cảnh sát với thân hình tuyệt hảo [star] nhanh chóng vượt qua giữa đám người tụ tập,
Những viên đá vô cảm đón lấy và phát đi rất nhiều tiếng vang,
Những tiếng rên rỉ của những người ăn quá nhiều [over-fet] hoặc bị bỏ đói giữa chừng [half-starv’d] những người ngã xuống dưới mặt trời hoặc ngất đi,
Tiếng kêu gì những người phụ nữ chợt kêu lên, những người trong cảnh nhà thiếu đói, và sinh con,
Lời nói sống động và ẩn kín gì luôn làm rung động nơi đây, tiếng gào rú gì còn lưu giữ trong nghi lễ,
Ngăn chận tôi phạm, sự phản kháng, những lầm lỗi được xử trị, sự nhận chịu, sự bác bỏ của sự sự vô tội, 
Tôi nhớ bọn họ, hoặc sự phô trương hoặc sự cộng hường của bọn họ – tôi đến và tôi khởi hành

Nguồn:http://www.gutenberg.org/files/1322/1322-h/1322-h.htm

8.

The little one sleeps in its cradle,
I lift the gauze and look a long time, and silently brush away flies
with my hand.

The youngster and the red-faced girl turn aside up the bushy hill,
I peeringly view them from the top.

The suicide sprawls on the bloody floor of the bedroom,
I witness the corpse with its dabbled hair, I note where the pistol
has fallen.

The blab of the pave, tires of carts, sluff of boot-soles, talk of
the promenaders,
The heavy omnibus, the driver with his interrogating thumb, the
clank of the shod horses on the granite floor,
The snow-sleighs, clinking, shouted jokes, pelts of snow-balls,
The hurrahs for popular favorites, the fury of rous’d mobs,
The flap of the curtain’d litter, a sick man inside borne to the hospital,
The meeting of enemies, the sudden oath, the blows and fall,
The excited crowd, the policeman with his star quickly working his
passage to the centre of the crowd,
The impassive stones that receive and return so many echoes,
What groans of over-fed or half-starv’d who fall sunstruck or in fits,
What exclamations of women taken suddenly who hurry home and
give birth to babes,
What living and buried speech is always vibrating here, what howls
restrain’d by decorum,
Arrests of criminals, slights, adulterous offers made, acceptances,
rejections with convex lips,
I mind them or the show or resonance of them—I come and I depart.

Nguồn:http://www.gutenberg.org/files/1322/1322-h/1322-h.htm