tôi nằm trong căn nhà sàn không còn có Liêu

Tôi nằm trong căn nhà sàn không còn có Liêu. Có và không, hai bờ của một cõi đến và đi. Đến là để mà đi. Đến cho nhân thế có được những tiết tấu, những hương vị, những sắc màu… luôn là từng cặp sánh nhau : Thiện và ác. Mộng và thực. Đế vương và cùng đinh. Xỏ lá và đường hoàng. Ấm no và hạnh phúc. Quân tử và tiểu nhân. Ngu đần và trí tuệ. Áp bức và tự do. Hòa bình và súng đạn. Kẻ cướp và thánh nhân. Cao sang và nịnh hót… Có người nói đi là hết. Đọc tiếp [...]