như thể tôi phải băng qua bao nhiêu thế kỷ mới đến được với em

    và con đường buổi sáng hàng thông che nắng mặt trời em ngồi đợi tôi rất nhiều những buổi sáng em ngồi đợi tôi nhân gian nghìn nỗi tôi biết có kẻ băng qua những nấm mồ kẻ khác để ngược về phía những lâu đài tham muốn đi về phía em tôi phải ngang qua những gương mặt dối trá luôn được dấu kỹ bên  trong những bó hoa sắc màu sặc sỡ trong những cuộc chúc tụng những tháng năm đến với em tôi nghe nước mắt thấm đẫm trí nhớ niềm khao khát Đọc tiếp [...]