giả định về một triết học của đất / những cuốn bách khoa toàn thư (2)

 

 

chúng tôi cứ theo lòng con suối đã cạn hết nước ngược về phía thượng nguồn, chọn cách đi ấy là để chiêm nghiệm về sự khắc nghiệt của thời gian, suối đầu nguồn luôn là hình ảnh đẹp nhất đối với một cuộc tình, nàng nói với tôi lúc mới bắt đầu cuộc hành trình, hun hút gió tháng sáu, nắng, rát lá trên rừng, sự khô cạn dưới mỗi bước chân chúng tôi như nhịp điệu bí ấn của cuộc chuyển động vẫn nhìn thấy qua hình hài, lá rừng đang chuyển sang màu nhạt, tiếng hót của lũ chim ngắn hơn, ít âm vang hơn, và những hòn sỏi nơi lòng suối như đang cố thu nhỏ lại trong cõi chật hẹp, những sự cố cạn kiệt ám ảnh tôi cho đến lúc nghe nàng nói về con suối trên rừng đang chở trời tháng sáu về phía còn nguyên những hình dáng cổ sơ, nàng mô tả về nguyên sơ như những giấc mơ lãng tử, gió lãng đãng mang theo hình hài của đất, còn lũ chim thì mới tập tành giọng hót…trưa, chúng tôi nằm nơi lòng suối, bầu trời trên đầu như thể cái mái vòm to lớn che chở chúng tôi, nàng có vẻ nghiêm trang như thể đang phát hiện được điều gì quan trọng, tôi thì chỉ nhìn thấy trong tưởng tượng những hóa thạch, mấy nghìn triệu năm ngôn ngữ của chuyển động cứ cuối mỗi chặng đường lại ngã xuống những áo khinh cừu, xa mã, thành quách, những khúc hát rong, những tiếng hô xung trận, những gào thét trong ngục tù…tôi chỉ thấy những trầm tích chồng lên nhau trong trí tưởng tượng của tôi, mãi xế chiều dường tôi nghe đã thấy những lời tự trách của lũ ốc đá trên rừng về sự tính toán sai lầm của loài giống chúng trong cuộc tiến hóa, và mãi xế chiều nàng mới nói với tôi rằng nàng đã nhìn thấy mặt trời biến thành những con suối cuồn cuộn chảy xuống mặt đất, hay cuộc chuyển động lại chuyển sang một thời khác, vẫn đầy bí ấn, tôi nghĩ.

 

Giã  16 PM  4.2.2017

 

Leave a Reply

Your email address will not be published.