Xiếc phố

 

này, ta nói cho nhà ngươi biết đây là thời của loài cây không hoa, người đàn ông thét vào tai tôi, cuối cùng tôi cũng ra khỏi giấc mơ kéo dài bao nhiêu niên kỷ, phải, sự sống trải qua các thời cây hạt kín, cây hạt trần, và giờ đây là thời cây không hạt, thông báo cho tôi biết hình thù thời tôi đang sống, người đàn ông đã biến mất vào đám người trên quảng trường thành phố, người ta đang đua thuyền và xem đua thuyền, bọn người ấy đã đem ra thử thứ thuyền hiện đại nhất để lòe thế giới, lời bình luận có vẻ ám chỉ của nhà theo dõi cuộc đua khiến tôi chú ý, có đến ba bốn nhà theo dõi cuộc đua, những lời bình chồng chéo  nhau tạo nên thứ hình thù của những trận mưa thiên thạch [thời tai họa của mặt đất gây bỡi những cuộc va chạm của các hành tinh] phải lắng nghe kỹ mới lọc ra được nội dung của mỗi lời bình, đả đảo lũ nước lớn  đang mưu toan chống lại loài người, đám đông trên quảng trường bắt đầu hô to những lời lẽ tức giận, cỏ hoa lặng lẽ đi về phía sa mạc, thảo nguyên trắng những ngôn từ của đất  [thơ của ai vậy nhỉ] một lời bình bắt đầu bằng thơ: phô trương giữa cái nắng tháng sáu là nền văn hóa của những xứ sở đang tiến về phía đêm trường tiền sử, phía của ma quỉ, lời bình bắt đầu bằng thơ làm tôi ngớ ra, thì ra chẳng có cuộc đua thuyền nào ở đây, chỉ là đám người hiếu chiến muốn phô trương sức mạnh của xứ sở mình, tôi cứ nghĩ đến những thuyền buồm của những xứ sở nhược tiểu đang gãy đổ ở đâu đó, nhưng những tiếng vỗ tay ở góc quảng trường thành phố chẳng phải là để cổ vũ cho bất cứ một chiến thắng nào, chỉ là để tỏ thái độ ủng hộ một hình thái văn minh, cái cách biến hóa ở đây khiến tôi phải nghĩ ngợi rất nhiều, người đàn ông vừa thoát ra từ một con bò đực đang cúi chào mọi người, và tiếng vỗ tay của người xem làm vang động một góc trời [làm sao một con người lại có thể chui ra từ một cái đầu bò nhỉ] người đàn ông vừa thoát ra từ cái đầu bò lại ăn vận theo kiểu một vị hoàng đế thời thế giới còn theo đế chế, hỡi các quốc dân đồng bào, ta chỉ vì hạnh phúc muôn người nên phải ngồi ở nơi này, vừa ngồi vào ghế, người đàn ông ăn vận kiểu vua bắt đầu nói ra những lời lẽ lớn lao, hình như là ông đang rươm rướm nước mắt [những giọt nước mắt của vua] lập tức một đám người sang trọng, mặc quốc phục có, mặc âu phục có, đến quì dưới chân ông, và một con vượn người

[hay là một con người mang lốt vượn người nhỉ] bước ra chào mọi người và nói lớn: đây là xiếc phố, tôi cảm thấy rất hào hứng, nhưng bỗng có ai hô to: người ngoài hành tinh, mọi người đều dán mắt lên bầu trời trên đầu, một thứ vật thể màu đen đang tiền về phía quảng trường thành phố, lại thấy có mấy người mặc kiểu áo choàng dành cho những nhà thám hiểm không gian, tất cả bọn họ đểu dang hai tay ra như để đỡ lấy thứ gì đó, trí tuệ mạch bảo tôi đấy là những nhà khoa học đương đại đang cố tìm cách ngăn chận mảnh thiên thạch đang tiền về phía thành phố [nếu thứ vật thể màu đen hiện diện trên bầu trời là mảnh thiên thạch thật] nhưng đã nghe thấy tiếng động cơ quen thuộc phát ra từ thứ vật thể màu đen, một chiếc trực thăng đáp xuống quảng trường thành phố, thoáng cái, chiếc máy bay lên thẳng đã mang hết đám người xiếc phố lên trời, đấy là đức vua, nhà ngươi rõ chưa, và ta cấm tiệt không được nói trong bất cứ sách vở nào những gì nhà ngươi nhìn thấy, người đàn ông đã thét vào tai tôi lúc nãy lại thét vào tai tôi, cuối cùng tôi cũng đã quen với hình thù thời tôi đang sống

 

giã tháng 2.201

Leave a Reply

Your email address will not be published.