và ta thì viết những khúc hát gửi lên trời

em biết không, có kẻ hỏi,  sao không gửi cho ai lại gửi lên trời, ta bảo sợ chẳng ai hát những lời chứa cả những mờ mịt tối tăm của nghìn triệu năm trước, những lời chứa cả những bảo táp lầm than, chứa cả những dùng dằng giữa ngàn năm một thuở bay cao với đê mê một cuộc dãy dụa trần ai của thời đương đại, những khúc hát khi hát lên cả ếch nhái cũng thấy buồn huống hồ con người, có kẻ  lại hỏi, sao không viết khác đi, em biết không, ta nói ta vốn sinh ra ở ngôi làng Cù heo hút nơi mặt đất lở lói, ngay khi còn trong bụng mẹ ta đã nghe thấy bước chân vội vã  của những người đi tìm cơm áo, nghe thấy bước chân hoảng hốt của những bóng đêm đến sớm trong buổi chiều hôm, ngay từ khi còn trong bụng mẹ ta đã nghe thấy tiếng khóc của buổi chiều hôm trước niềm bí ẩn của thế giới, đêm đến sớm trên bầu trời nhập nhòa bóng tối của buổi chiều hôm như thể làm tăng thêm vẻ bí ẩn của đất trời, em biết không, ta nói ta chẳng thể viết khác đi vì ngay khi còn trong bụng mẹ ta đã nghe thấy những khúc hát mẹ ta hát vào những buổi chiều hôm ta khát sữa, mẹ ta hát về những người đi mở đất, ai qua chín mươi chín ngọn núi chín mươi chín dòng sông quay về với chín mươi chín nỗi buồn, con chim cu vẫn cứ còn lẩn quẩn nơi ngôi làng nhỏ bé, ta nói ta không thể viết khác đi bỡi ký ức tuổi thơ đã thắm đẵm thứ bóng đêm nhúc nhác nơi ngôi làng heo hút, chỉ nghe mỗi tiếng dế bật thốt vào lúc giữa khuya đêm cũng run lên như thể tai họa sắp giáng xuống, em biết không, có kẻ lại hỏi có thể viết khác được không, có, khi chiều hôm sắp buông xuống ngôi làng Cù nhỏ bé, ta thấy có ai như đang đứng đợi ta ở đầu làng, em đã chờ anh suốt những nghìn năm qua, người con gái ấy nói, bầu trời lầm than lập tức trở nên minh triết, những người đi tìm cơm áo hết thảy đã quay về dưới ngọn đèn trời đã được thắp lên tự buổi hồng hoang, hết thảy là cùng ôm nhau nhảy múa trong lời ca bất tuyệt của lũ dế, và ta thì viết những khúc hát gửi lên trời.

 

Leave a Reply

Your email address will not be published.