u uẩn II

Người đàn ông ngước nhìn bầu trời tháng tám.  Khẽ rùng mình. Những đoạn khúc cũ, xám ngoắc, hiện lên trong trí. Một lần nữa, anh tự nhủ, rằng trở lại lần này chỉ cốt tìm chút bóng hình rơi sót giữa đằng đẵng tháng năm. Những tháng năm có hình thù của giấc mộng đại lãn. Khí phách ngang tàng. Và pha chút kỳ hồ lang bạt. Kẻ lãng tử  một cõi. Một thuở đi giữa đất trời. Em yêu bước chân ngang dọc của một kẻ lãng tử. Người con gái nói. Dưới chân núi Voi Nằm. Vào một đêm tháng tám. Có mưa thu. Và cuộc tình thế kỷ. Hoài vọng  theo dấu tro than.

 

Em. Mấy trăm năm đợi chờ. Vẫn chẳng nhòa phai dấu tích đêm mưa thu tháng tám.

 

Người đàn ông ngước nhìn núi Voi Nằm. Chấp choáng một miền ký ức. Một đêm mưa thu hay nghìn đêm mưa thu, cũng thế, khi người con gái đã nhận ra bước chân người bước qua cuộc đời mình. Tình yêu đã đọng thành ngọc bích kim cương. Tháng năm chẳng làm gì được ngọc bích kim cương.

 

Em. Mấy trăm năm chờ đợi. Nhưng tận cùng tâm tưởng của ta núi Voi Nằm đã thành miền cổ tích. Ta vẫn nhìn thấy em, từng ngày, giữa đêm mùa thu cổ tích.

 

Đám con cháu của đám lưu dân ngày ấy nay có kẻ sắp về với đất. Anh vẫn tự nhủ, trở lại lần này chẳng mong hỏi han ai. Nhưng  bỗng có kẻ nhìn thấy khách lạ mặc áo gấm cũ đi ngựa vào làng thì nhớ chuyện xưa. Nghe nói xưa có người khách lãng tử  mặc áo gấm cũ đi vào làng này và ở lại với người con gái ấy. Bỗng có kẻ nói ra chuyện ấy. Chuyện cũ ngấm trong non nước. Ngấm trong mối u hoài. Những thế kỷ trôi đi trong lặng lẽ  sử sách. Có ai lại đi nhắc trong sử sách một câu chuyện tình. Nhưng thời gian chẳng phải kẻ vô tình để cho quên đi chuyện người con gái trồng rau sắn dưới chân núi Voi Nằm.

 

Em. Mấy trăm năm những giấc mộng đế vươngđã rã thành tro bụi.  Ngoảnh lại cơ đồ gươm đao hừng hực một thuở giữa cõi trời nam đất bắc. Gươm đao là để thu giang san về một mối. Ai đã mở ra mộng đế vương làm nát cả cỏ cây, làm nát cả một nòi giống.  Mấy trăm năm đã thành chuyện cũ. Nay bỗng nghe  có kẻ nhắc chuyện người con gái trồng rau sắn.

 

Sông nước cũng chẳng phải kẻ vô tình. Anh vẫn tự nhủ, trở lại lần này cốt để nhìn lại dòng sông chảy về từ phía cội nguồn của tình yêu. Dòng sông định mệnh chảy về phía của gặp gỡ. Xuôi dòng sông định mệnh anh đã nhìn thấy rau sắn trời nam. Vào một đêm tháng tám mưa thu anh đã nhìn thấy người con gái ấy dưới chân núi Voi Nằm.

 

Sao lại trồng rau sắn trong đêm. Ta hỏi. Đêm nằm lại nơi chân núi là để ngăn lại bước chân lũ nai lũ thỏ trên rừng. Em thưa. Và đêm lại mở ra một cuộc khác. Một cuộc nhân sinh càn khôn gõ nhịp. Chẳng có lũ thú nào phá phách rau sắn. Nhưng đêm chẳng bình yên. Bỡi đêm ấy ta đã  làm khuấy động trái tim vốn bình yên của em.

 

Cột ngựa nơi đầu làng, khách lãng tử lặng lẽ đi vào làng với niềm u hoài lận đận. Biết đâu lại còn sót lại một chút hình ảnh nào đó. Biết đâu. Anh tự nhủ. Và lặng lẽ bước vào làng. Chửa đi đã nghe xa lắc trong lòng. Bài hát của những kẻ bỏ nơi chôn nhau cắt rốn đi tìm cơm áo. Như chẳng có việc binh đao thì đẹp biết bao. Khách lãng tử nghĩ. Và thở dài. Những người cũ nơi ngôi làng cũ hết thảy đã về với đất. Ai trong số những kẻ anh nhìn thấy hôm nay là biết đến người con gái ấy.

 

Em nói em yêu bước chân ngang dọc của một kẻ lãng tử. Và ta đã ra đi vào một ngày cuối thu. Mùa thu như chốn  hẹn hò định mệnh. Ta đến và đi trong mỗi một mùa thu. Ta đi. Và để lại cho em những nỗi niềm.

 

 

Leave a Reply

Your email address will not be published.