u sơn

[trích]

Sách  Thịnh  Quốc Thư  có đoạn :

“Thốc Ngột làm vua  nườc Bắc Mân , mở miệng thì nói :Ta yêu thần dân như yêu cha mẹ, nên thần dân cũng phải yêu  ta như cha mẹ yêu con. Ở ngôi được mười hai năm. Lấy niên hiệu là Thông Dông. Vua Thốc Ngột giống vua cha Thốc Đốc như  in.. Cũng cao to, mày rậm, mắt nâu. Năm Thông Dông thứ nhất, một trăm lẻ bảy mỹ nữ được tuyển vào cung. Bấy giờ vua tròn mười tám tuổi. Qua năm sau, vương phi Phù Nư  đau bệnh, mất. Vua buồn , lệnh xa giá đi chơi đất Sam.

Thái bảo Sư Ngung dập đầu , nói:

-Biên thùy phía bắc cách kinh đô những năm nghìn dặm. Từ đây đến đó phải mất mười hôm. Bấy lâu Đông Mân vẫn dòm ngó nước ta. Biết đâu, thừa lúc hoàng thượng đi xa, chúng đem quân đánh úp kinh  thành, một mình thần xoay xở làm sao nổi.

Vua đáp :

-Đức ta cao dày, thánh thần còn nể nữa là Đông Mân.

Rồi truyền cho xa giá lên đường. Thái bảo Sư Ngung liền họp triều thần, cắt đặt ai ở kinh, ai đem quân trấn các ải.    

Đất Sam có núi Vu Sơn cao, lạnh. Là núi của ngàn hoa đua mọc. Bấy giờ là mùa thu. Hoa sưa hoa mộc đang nở rộ. Vua ngất ngây với cảnh trí hóa công lần đầu mới biết.

-Giá có các vương phi ta, thì vui biết bao.  Vua than.

Thiếu phó Mông Pha lập tức phái một trăm lẻ bảy quân hầu  phi ngựa về triều. Chỉ hôm sau, một trăm lẻ bảy cung phi có mặt ở Vu Sơn. Vua lễ tạ đất trời, đổi tên đất Sam thành đất Ngự. Tức đất chỉ dành riêng vua. Rồi  đặt lệ “mùa thu vui cùng hoa sưa hoa mộc “.

Năm Thông Dông thứ tư. Trời hạn. Đồng khô, lúa chết. Dân Bắc Mân ăn củ lợ thay cơm.

Thái bảo Sư Ngung tâu :

-Đã đến lúc phải mở kho thóc triều để cứu dân. Xin hoàng thựơng sớm xuống chiếu.

Vua bảo :

-Ta yêu thần dân như yêu cha mẹ. Ngặt nỗi, kho thóc triều là để nuôi các quan. Nước không kẻ cầm cân nảy mực, nước loạn, khanh há chẳng biết sao ?

Thiếu phó Mông Pha một mình vào tận giừơng vua, lạy nói :

-Bấy lâu thần rất chú ý việc làm của quan thái bảo. Nay lại muốn bưng chén cơm vua đưa cho đám dân đen, quả là kẻ khi quân. Một ngừơi như thế giữ tước thái bảo,

đứng ở sau vua, thì nguy hiểm khôn lường.

Vua nghe xong chỉ thở dài, im lặng.

Năm Thông Dông thứ năm. Tháng mười, mùa đông.

Vua bảo :

-Tiên vương xây lầu vọng hải ở đất Lũng từ lâu, nay ta muốn đến cho biết.

Thái bảo Sư  Ngung dập đầu, thưa :

-Biên thùy phía đông cách kinh đô những năm nghìn dặm. Lại đang đông, mưa bão. Thần sợ hoàng thượng đến  đó long thể sẽ bất an.

Vua nói :

-Ta muốn đến đó giữa lúc sóng cuộn nghìn trùng. Đi vào lúc khác, thú nỗi gì.

Thiếu phó Mông Pha tiếp lời vua :

-Làm bề tôi không hiểu bụng vua, ai cho là tôi trung ?

Sinh thời, vua cha Thốc Đốc làm hai việc cả nước đều biết. Một là đi chơi đất Lưa, gặp vợ Sưng Chu giặt gấm ở sông Uẩn Giang, đem lòng đắm, liền mang về triều  cho làm đệ nhất vương phi. Hai là xây lầu vọng hải ở biển đất Lũng , uy nghi lộng lẫy giữa muôn trùng sóng biếc.

Nhà vua Thốc Ngột mới đặt chân lên đài Ngư Nguyệt  đã thấy lòng sinh hứng.. Liền đặt ngay khúc nhạc cá. Làm xong, vua thầm hát thử, nghe người phơi phới tựa thần tiên.

-Hãy gọi lũ ca tì đến cho ta .Vua phán.

Thiếu phó Mông Pha tức tốc trở về triều. Năm trăm ca nữ với năm trăm nhạc công là chẵn một nghìn. Khúc nhạc vua làm là để gọi cá đến vui cùng vua. Song , hát đủ bảy ngày đêm vẫn chẳng thấy cá đến. Vua buồn. Sai đổ xuống biển  mười ngàn vò rượu  nấu bằng hoa sưa hoa mộc. Ca nữ hát thêm bảy ngày đêm nữa. Cá vẫn chẳng đến. Vua uống rượu say, nằm dài trên long xa cho quân hầu xe về kinh.

Năm Thông Dông thứ sáu. Sứ Tân Tang sang bàn việc giao thương. Họ muốn bán gỗ quí cho Bắc Mân, để mua lại đá quí. Vua Thốc Ngột ưng chịu. Sứ quay về để đưa gỗ sang. Thiếu phó Mông Pha giả mật thư của vua Tân Tang, để rơi nơi đại điện. Rồi nhặt trao cho vua. Mật thư báo cho thái bảo Sư Ngung biết ngày giờ Tân Tang đánh chiếm kinh đô Bắc Mân.

-Thôi,  giết nó đi.

Vua nói với đám lính đao phủ. Rồi lệnh quan thống binh đem bảy nghìn quân sang phạt nước láng giềng Tân Tang. Hai bên đánh nhau suốt mấy năm. Chiến trận lúc diễn ra ở Tân Tang, lúc ở Bắc Mân. Cuối cùng phải giảng hòa, vì bên nào cũng mua tên đồng của nước Di Vang.

Ở đất Thạc, bà thái bảo nghe tin chồng bị vua giết, uất quá, ngất xỉu, rồi chết luôn. Con trai là Sư Phác tập họp được một trăm ngừơi trai trẻ trong dòng họ Sư, ngày đêm luyện côn kiếm, chờ ngày báo thù cho quan thái bảo.

Năm Thông Dông thứ mười. Vua Thốc Ngột đòi đi chơi đất Lưa. Thiếu phó Mông Pha nhớ việc cũ lấy làm kinh hãi. Thuở ấy, vợ Sưng Chu  về làm vương phi chưa được một ngày đã cắn  lưỡi tự vẫn , còn vua Thốc Ngột thì điên loạn  cho đến lúc chết..

-Đất Lưa có núi U Sơn đầy ma thú . Các triều trước  chưa có vua nào dám đến  chơi ở đó. Trừ tiên vương ta, đã đến đó, lúc về thì gặp nạn. Mong hoàng thượng xét xem, đổi ý.

Thiếu phó Mông Pha ra sức can ngăn. Song, vua đã quyết, vì muốn nhìn cho tận mặt đám con gái giặt gấm ở sông Uẩn Giang. Ở đất Lưa, đàn ông trồng vi xô, nuôi thúc lúc. Con thúc lúc ăn lá vi xô, nhả ra sợi. Đàn bà con gái xe chỉ, dệt gấm. Nhà nào cũng yên ấm, chỉ trừ Sưng Chu. U  Sơn cao, rậm. Bốn mùa khô buốt. Rừng cây rợp bóng, âm u. Ngày đêm gío không ngừng trút lá. Chẳng có giống vật nào sống ở đó, nên người đời cho nơi đó là giang sơn của loài ma thú. Ở nước Bắc Mân chỉ mỗi Sưng Chu dám lên U Sơn. Vua Thốc Đốc điên loạn suốt mười năm. Sưng Chu cũng mất mười năm dẫm nát U Sơn để tìm cây tần sống trăm tuổi . Rễ cây tần  trăm tuổi là thuốc dứt đừơng sinh đẻ. Tìm được rễ tần, Chu cũng kiệt sức. Thốc Ngột vừa lên ngôi thay vua cha Thốc Đốc, thì Chu mất. Trước phút lâm chung, Chu kêu con trai là Sưng Đan, căn dặn :

-Thốc Đốc chỉ sinh mỗi Thốc Ngột. Giết Ngột thì kẻ bình thường cũng làm được, huống hồ sức con đánh ngã trăm người. Phải làm cho dòng họ Thốc tuyệt diệt. Đó là ý nguyện lớn  nhất của đời ta.

Như thế phải cho một trăm lẻ bảy bà phi của vua Thốc Ngột uống rễ tần. Cho đến lúc vua ấy đi chơi đất Lưa, Đan vẫn chưa làm được điều cha trăn trối. Lúc ấy là mùa giặt gấm ở sông Uẩn Giang. Vợ Sưng Đan là Kha Ly cũng đang giặt gấm ở Uẩn Giang. Vua gặp Ly, đem lòng mê ngay . Bấy giờ vua tròn hăm tám tuổi, sức lực còn đầy. Vừa về đến triều  là vua truyền  lệnh tuyển Ly vào cung.

-Ngày trước, vua cha giết mẹ ta. Giờ đến lượt vua con nó giết em.

Ly khóc, nói, toan tự vẫn.

Đan cố nuốt hận,  khuyên can vợ :

-Sau  khi em đã cho đám phi của Ngột uống rễ tần, ta sẽ đến đó giết Ngột, đem em về lại đất Lưa.  Phải sống. Đừng để  Sưng Mô, con ta,  phải mồ côi mẹ.

Như thế, Kha Ly là kẻ đầu  tiên phải uống rễ tần,  trước khi đi làm vợ vua.

Năm Thông Dông thứ mười hai. Mùa thu. Đã đến lệ “vui cùng hoa sưa hoa mộc “ .Đệ nhất vương phi Kha Ly vẫn chưa làm được việc  cho các bà phi của Ngột uống rễ tần.

Vua nói

-Ta đi đất Ngự năm hôm là về.  Ái khanh ở nhà rán giữ gìn thân ngọc.

Vua bịn rịn , chẳng muốn rời Ly

Đã đến lúc có thể báo thù cho cha. Sư Phác đem trăm người trai trẻ mai phục ở núi Vu Sơn.

Sưng Đan cũng nóng lòng đi giết Ngột để đem Ly về, cũng một mình một gươm , phục sẵn ở Vu Sơn.

Bọn Phác chém chết thiếu phó Mông Pha, đánh tan quân triều, bắt được Thốc Ngột, định đem về đất Thạc để tế quan thái bảo.

“Nước không vua, tất nước loạn”. Sưng Đan chợt nghĩ , và đổi ý. Không giết vua, , mà đi cứu vua.

Bọn Phác thua Đan, chạy  về đất Thạc. Đan đưa vua trở lại kinh đô. Thốc Ngột đền ơn cứu tử, phong Đan  làm thiếu phó, thay cho Mông  Pha. Đan không nhận, nói thiệt  mình là chồng Kha Ly, chỉ mong sum họp cùng Ly.

-Được, ta sẽ chìu theo ý ngươi.

Vua vờ ưng thuận, mở tiệc rượu ở Vương tửu phòng, đãi  Đan . Tiệc chỉ có hai người. Tự tay vua bỏ độc dược vào rượu , để giết Đan. Rồi cho gọi Ly đến  dể biết chồng cũ của mình đã chết.

-Thốc Ngột, mày cường bạo đến thế là cùng. Ly cắn răng , thét. Rồi rút dao tự vẫn. Máu chảy lênh láng tửu phòng. Trong mùi máu cay nồng có lẫn mùi rễ tần hăng chát .Ngột đóng cửa, khóc người con gái mình mê đắm. Rồi cởi hết áo quần,  vật ngừơi lên máu. Ba hôm sau Ngột  mới tỉnh dậy, sờ thấy người đầy lông lá . Muốn gọi quân hầu, nhưng cổ nghẹn cứng, chỉ ú ớ. Các quan  chờ mãi chẳng thấy vua . Vương phi Cư Lã phải lệnh đập cửa tửu phòng. Ngột xông ra, thét, tựa con thú bị thương. Các quan triều phải chạy bằng ngựa chiến, song chẳng ai đuổi kịp vua.  Hai hôm sau, dân dệt gấm ở đất Lưa báo về triều là họ trông thấy một kẻ mình đầy lông lá chạy biến mất vào núi U Sơn. .

Leave a Reply

Your email address will not be published.