U uẩn I

 

Người đàn ông ngồi dưới chân núi Cô Quạnh. Còn người con gái thì ở thiệt xa. Trong tâm tưởng. Sắp vào đông. Em có nhìn thấy hay không? Người đàn ông hỏi người con gái. Và nhìn lên bầu trời tháng chín lênh loáng những đám mây màu khói. Bao nhiêu năm những đám mây màu khói. Đất. Và kẻ đi chân đất. Vẫn dẫm lên những đoạn khúc dòng sông xưa cũ. Dòng sông ngóng trông. Chờ đợi. Ngửa mặt lên bầu trời tháng chín thấy ai bạc tóc. Đang ngồi chờ. Trôi qua những mùa đông. Tả tơi xiêm áo ai giữa những trận gió đương thổi lại từ chốn cung đình. Ngửa mặt lên bầu trời tháng chín thấy có kẻ ngã gục giữa cuồng vọng. Nhưng nhã nhạc cung đình vẫn cất lên. Như ám ảnh của ngàn năm oan ức chưa nhìn thấy cõi non tiên. Em có nghe thấy hay không. Người đàn ông hỏi người con gái. Trong tâm tưởng. Lạnh ngắt những tiếng cười. Vẫn huyên thuyên những lời hoa mỹ. Huyên thuyên về những cách thức tồn tại nơi trang giấy. Và tiếng cười. Khả ố. Phía bên kia tồn tại như vẫn nghe thấy tiếng cười khả ố. Những người đi chôn những kẻ vừa chết trong cuộc ẩu đả giữa những kẻ không bị ám ảnh và những kẻ bị ám ảnh của ngàn năm oan ức cũng nghe thấy tiếng cười khả ố. Và lặng ngắt những giọt nước mắt. Em có nhìn thấy không. Người đàn ông hỏi người con gái. Những giọt nước mắt chảy giữa ban ngày. Mặt trời thì đang soi ánh sáng xuống nhân gian. Mà những giọt nước mắt người thì vẫn chảy. Sao em lại đi yêu ta giữa lúc những giọt nước mắt người chảy giữa ban ngày? Người đàn ông nói với người con gái. Người đàn ông ngồi dưới chân núi Cô Quạnh.   Còn người con gái thì ở rất xa, rất xa.

Em.

Hay là em cũng làm như ta. Người đàn ông nói với người con gái. Và nhìn lên bầu trời tháng chín lênh loáng những đám mây màu khói. Hay là em cũng làm như ta. Là hãy cứ để cho bị cuốn vào dòng sông cuộc sống. Dòng sông của chờ đợi, ngóng trông. Quằn quại. Và khổ đau. Rồi thốt lên thành lời. Không thêm. Không bớt.

Em

Nó là chuyện một tấc lòng… ngàn năm

Người đàn ông nói với người con gái. Trong tâm tưởng.

 

Share