Cuộc tẩu thoát vào lúc nửa đêm

 

 

Tàu Philae, con tàu đầu tiên của con người đã chạm lên bề mặt một sao chổi đang lao đi trong không gian, sao chổi Churyumo Gerasimenko, một khối cầu đá, băng, và bụi, lần đầu tiên con người đã chạm vào tàn tích thời sơ khai hệ mặt trời, chấm dứt một biểu tượng về điềm xui xẻo kéo dài hằng nghìn năm trong đầu óc con người nơi mặt đất, nhưng các nhà khoa học, chủ nhân cuộc khám phá lừng lẫy, không ngờ một điềm xui xẻo khác lại diễn ra giữa thế kỷ.

 

Vào lúc nửa đêm, từ nơi ấy, em gọi cho tôi, rằng ở nơi ấy, những kẻ ngông cuồng của thế kỷ đang hẹn hò nhau, cuộc hẹn hò có vẻ qui mô toàn thế giới, nhằm tấn công vào loài người, bọn họ vũ trang bằng một thế giới quan kỳ dị  và súng, tuyển mộ những kẻ đang mang trong lòng niềm thù hận đồng loại, và sát hại những kẻ đang yêu, em phải trốn đi ngay vào lúc này.  Tôi đang vui với thành tựu khoa học to lớn của con người, cuộc gọi của em làm tôi bàng hoàng quá sức, chỉ nói được một câu chẳng đầu đuôi thể thống gì cả : Hãy trốn đi ngay, em.

 

Một cuộc tẩu thoát vào lúc nửa đêm

 

Đối với các vật thể khác, những hành tinh khác, những hạt bụi khác, ở xa trái đất, chúng ta gọi là những vì sao. Và ngược lại, những nơi ấy, có lẽ là ở những nơi ấy, cũng gọi chúng ta là vì sao, chỉ có điều, có lẽ chắc chắn là thế, là những nơi ấy không hề hay biết đây là một vì sao có cả những câu chuyện vẻ vang, lẫn những câu chuyện ọp ẹp có thể trong chớp mắt làm tiêu tan hằng loạt con người. Em. Tai họa thế kỷ đã xảy ra. Thân gái dặm trường. Tôi biết sau cuộc gọi vội vã, em đã ra đi. Cứ đứng lên vai tôi mà bước giữa bất trắc. Tôi nói với em qua bầu trời đêm buồn bã.

 

Tình yêu là thứ vật thể không dễ nói thành lời. Đôi khi chỉ là mỗi thoáng hiện giữa đất trời, tôi nhìn thấy áo em bay một sáng mùa thu, mà cũng chỉ là nhìn thấy trong tưởng tượng thôi, sự khắc họa vào niềm xao động của nghĩ ngợi đôi khi lại giống với những lắng đọng của con suối trên rừng, không nói gì cả, nhưng lại làm vang động nghìn năm.

 

Em. Tình yêu của chúng ta lại diễn ra vào cái thế kỷ kỳ cục. Ai đời con người lại hẹn hò nhau đi sát hại đồng loại. Tôi nói với em qua bầu trời đêm buồn bã.

 

Hết thảy đều hình thành lên từ những hạt bụi. Cả mặt trời mặt trăng. Cả những vì sao. Cả tôi và em. Tôi vẫn muốn em vẫn gọi tôi là hạt bụi. Hạt bụi vẫn  đang nằm dưới chân núi Voi Nằm để nghĩ ngợi về cuộc tẩu thoát của em. Em. Hãy chạy theo những con đường nắng mùa xuân khỏa vào trang nhật ký tôi treo ở hiên nhà em đọc trong niềm say mê của loài chim di trú, thảng thốt một niềm vui bất tận. Em hãy chạy theo  những con đường nỗi nhớ nghiêng lên  những buổi chiều hôm lãng đãng cơn gió lạc loài, thế giới là một cuộc lạc loài. Em hãy chạy theo những con đường tiếng sấm mùa xuân đánh động một cuộc tình để bắt đầu cho một thế giới có vẻ duy chỉ có tôi và em, sự ích kỷ làm dấy lên một triết học về sự rung động thuộc qui luật tồn tại của loài giống. Tôi nói với em qua bầu trời đêm. Nói thật nhiều. Em hãy chạy cho thật xa cái thế kỷ kỳ cục.

 

Một cuộc tẩu thoát vào lúc nửa đêm

 

Là tôi đang nằm dưới chân núi Voi Năm để nghĩ về cuộc tẩu thoát của em. Tôi vừa chìm vào những tưởng tượng về con tàu Philae lướt đi trên chốn hoang sơ Churyumov Gerasimenko, như để cho bớt căng thẳng trong nghĩ ngợi, thì nghe em gọi : Thành phố đã bị bao vây, súng nổ, người chết, bọn họ đã đem em giam trong một ngôi nhà mái vách và cửa ngõ đều bằng đá. Hết. Tôi thả ống nghe xuống bàn. Và lặng đi. Cứ thấy như đang tắt lịm một vầng trăng.

 

Giã, 15/11/2014