Viết cho những giấc mơ

 

là con người thì ngươi có quyền tiếp tục những giấc mơ của mìnhLỜI CỦA CÁC VỊ THẦN TRÊN NÚI CÔ QUẠNH 

 

Là đang mùa thu. Nơi núi Cô Quạnh có lắm hoa dại đang tàn. Em hỏi tôi  sao vẫn nghe tiếng chim tiếng suối, có đủ cả sắc màu của núi, mà vẫn thấy cô quạnh trong lòng. Thì núi là núi Cô Quạnh, em chẳng nhớ sao. Tôi nói. Và tự dưng tôi cũng nghe có nỗi buồn nào đấy đang xâm chiếm tâm tư mình. Ai lại đi nói với em, là khách, tâm tư chẳng mấy yên ổn của tôi. Hay là cứ thử ngồi lại chốc lác bên cuộc trò chuyện của chim. Tôi chợt nảy ra cái cách nhằm để cho em vui. Trên vòm  cây sâm thương bên bờ suối gần đấy, lũ chim áo xanh đang bàn luận chuyện đi trốn thu. Tôi nhìn thấy nơi ánh mắt em như đang ẩn dấu một nỗi niềm. Còn lời lẽ lũ chim thì cũng chẳng lấy gì làm vui. Mà ai  lại đem đặt nơi đây niềm cô quạnh để cho ngày nào anh cũng phải mang thơ lên núi. Em nói. Tôi nói là cõng, chứ chẳng phải là mang. Đem thơ lên núi là để cho núi bớt niềm cô quạnh. Còn tôi thì cũng vơi đi những rối rắm không thể không có trong cuộc đời này… 

 

Tôi lại cõng thơ và đưa em lên núi. Qua suối Ràng, em vấp chân ngã, không còn bước được nữa. Trên đường lên đỉnh núi, lúc bấy giờ trên lưng  tôi có cả thơ và em. Là tôi đang cõng cả một bầu trời tươi sáng. Tôi nói. Thấy em lặng thinh, tôi có phần ngại ngùng, bảo  khi yêu nhau thì kẻ ta yêu là còn hơn cả  một vòm trời tươi sáng. Ơ nơi đỉnh núi,  em trở nên tươi tỉnh hơn là lúc vấp ngã ở nơi bờ suối. Sao lại bảo thế này là cô quạnh. Em nói, gần như kêu lên. Và bảo tôi là hãy cùng em cùng thâu tóm cho hết cái thế giới muôn màu đang ôm ấp lấy núi sông. Tôi nhìn lên bầu trời xanh trong ở trên đầu. Và cảm thấy thân thiện biết bao cái vật thể  to lớn nghiêm trang  nhìn thế gian nhỏ bé đang trải ra bốn bề vào những lúc khác thì chỉ  như một thứ của chung mà vào giờ này thì lại thuộc riêng em và tôi. Ai đem đặt  giữa cuộc trần thế âm vang của lặng thinh, lả tả giọt nước mắt của gió cuốn theo những đợi chờ, lời của đá lặng ngắt buổi sớm mai… Trời đất ơi, em thuộc thơ tôi tự bao giờ, em đọc thơ tôi mà cứ tưởng của ai. 

 

Thì tôi cũng chỉ có thể ghi lại được chừng ấy, em đã bước vào giấc mơ của tôi vào những đêm mùa thu có tiếng lũ chim kéo chỉ, ở làng Cù tôi, cứ mùa thu đến thì lũ chim kéo chỉ như cứ đêm đến là cùng tấu lên thứ hòa khúc như là tái tạo lại thứ tiếng kéo sợi của những chiếc xe kéo sợi của người làng Cù thời tiền văn minh cơ khí, thì cũng chỉ là cách gọi tên  một loài chim mà người ta chưa bao giờ nhìn thấy, cũng như tôi đấy thôi, tôi cũng gọi tên em, người con gái tôi chưa bao giờ nhìn thấy, những giấc mơ thì dài, nhưng trong mơ, tôi và em đã trải qua những giây phút đẹp nhất  trần gian. 

Giã, 2014

 

Share