vì sao mỹ nhân

kính tặng hết thảy những mỹ nhân trong trời đất.

 

sử sách hóa thành ký ức, và ký ức lại dày vò ta, lần này thì ta nhìn thấy hình thù sử thư một cách tường tận, đáy sử đầy xương khô, còn bờ sử vẫn cứ tiếp tục chảy những dòng sử sự đen ngòm, ta nhớ bấy giờ là đang mùa thu, đất cũ kinh thành như đang trở nên tươi tỉnh khi được nhìn thấy dung mạo của người nghìn năm trước, thấy ông loay hoay mãi với đám cổ thư nên em phải trở về đây, nàng nói, cứ tưởng người con gái của muôn năm trước cũng cũ kỹ như những thành quách rêu phong, nhưng là ta đã lầm, thời gian có làm cho thành quách rêu phong nhưng lại khiến cho con người bớt đi ngu muội, nàng tiếp tục nói, và ta lập tức quyết định rủ bỏ thứ quảng cách nghìn năm, thưa nương nương, mới đầu  là ta tính mở đầu như thế, nhưng ta lập tức bãi bỏ cách mở đầu như thế, mà em đã nhìn thấy ta tự bao giờ, ta hỏi, nàng vén nhẹ xiêm y, bước tới, con ngựa nòi phương nam của ta hơi nhích về phía đằng sau như để tỏ cung kính với  nữ chủ, ông cứ xem, xưa nay thì đám con gái có chút nhan sắc với  kẻ cầm bút luôn là đồng điệu, mà nhan sắc là tai ương, nàng nói, và nước mắt bắt đầu rỉ ra nơi khóe mắt, ta cảm động vô cùng, và bắt đầu nói, ta nói là ta đã nhìn thấy nàng từ những trang cổ thư nhàu cũ, một bậc giai nhân cao quí, ta đã đọc nàng đến nhàu cũ, tàn bạo và luân lạc, cũng vào một ngày mùa thu ta đã nhìn thấy em đứng ở giữa máu mà hát, máu của những người mông muội có nước da sáng và máu của những người mông muội có nước da không sáng, người ta đã bắt em phải đứng ở giữa máu mà hát, ta nói là ta đã nhìn thấy những cổ kính ngàn năm bị vứt tung giữa những trận cười man dại, ta nói là ta đã nhìn thấy vì vua thắng trận buồn bã đi dưới bầu trời mùa thu khi không cưỡng đoạt được nàng và đã biến nàng thành cát bụi, nàng bảo dẫu sao thì kẻ biến nàng thành cát bụi cũng là khách của đất cũ nghìn năm, ta giật mình hỏi kẻ giết vua của nàng để chiếm đoạt nàng cũng là khách ư, nàng không trả lời ta mà bảo, xưa nay đã mang tiếng mỹ nhân đều là thế, nhưng kìa, dường có ai đó đang cải vả nhau ở góc cũ kinh thành, đang nói, nàng bỗng dừng lại, hỏi, ta nói hầu như ngày nào lũ chúng cũng tụ tập để tranh nhau trèo lên bức tường thành cũ ở nơi góc cũ kinh thành, nhưng là bọn họ tranh nhau lên đó để chi, nàng tỏ ra không hiểu, lên đó để mà sủa, bỡi sủa ở chốn cao thì mọi người đều nghe thấy, một lũ háo danh của thời đại, ta nói, dẫu gì thì bọn họ cũng là khách của đất cũ kinh thành, nàng nói, ta không tiện hỏi nàng có cách gọi nào khác cách gọi là khách cho hợp tình hợp lẽ hơn hay không, vì bấy giờ  dường có đám quan quân đang tiến về chỗ ta và nàng, a ha đất cũ kinh thành lại nổi lên bóng dáng giai nhân, có nhiều người  trong đám người ấy hét lên, nàng có vẻ ái ngại, chỉ nói đủ cho ta nghe, rằng, chẳng lẽ hết thảy những kẻ tùy tùng của vua thắng trận năm xưa  đã hóa thân thành quan quân hôm nay, ta phải lập tức giảng cho nàng nghe đấy là đám quan quân phóng đãn đời nay, chúng đang ăn nhậu và tắm bùn ở gần đâu đây nghe hơi mỹ nữ thì kéo đến đấy thôi, dường nàng cố nhịn cười khi đám người mình mẫy đầy bùn ấy cứ xoắn vào người nàng, ta có ý định bảo nàng hãy lên ngựa ra đi cho yên chuyện, nhưng từ đằng xa có ai đó đang phóng ngựa về phía ta và nàng, một người đàn ông cao lớn, quắc thước, cỡi con ngựa hồng chạy về chỗ ta và nàng, hãy tránh ra hết đi  lũ vô sỉ, ta sẽ bảo chủ của lũ ngươi giết hết lũ ngươi, người đàn ông trên lưng ngựa tuốt gươm, quát, thấy nàng tỏ ra xúc động, ta lập tức dò tìm trong ký ức của mình, và đã lập tức nhận ra, và trong đám quan quân phóng đãn có kẻ cũng đã nhận ra, là vua cũ của chúng ta đấy, kẻ ấy rỉ tai đồng bọn, và lập tức hết thảy bọn chúng cúi rạp người lên đất, nàng là vương phi của đất cũ, nghìn năm trước ta đã trót yêu và bức tử nàng, biết chưa, kỵ sĩ tra gươm vào vỏ, nói to với đám quan quân phóng đãn, rồi quay sang phía  nàng bảo là xưa ông đã có lỗi với nàng, lỗi rất lớn, đến nghìn năm sau thì ông vẫn không thể quên nàng, ông nói, nàng im lặng vái chào ông, và ông vua thắng trận vẫn ngồi yên trên lưng ngựa, vái chào nàng, rồi quất ngựa đi về  nơi sinh ra và yên nghỉ của mình, ta nghe như nàng đang cố nén tiếng thở dài khi nhìn thấy đám quan quân  phóng đãng đều đang cúi rạp trước  nàng,  dẫu gì thì cũng là khách của đất cũ nghìn năm, chỉ có điều hơi tiếc là kẻ làm quan đời nay lại lấy niềm sợ hãi làm bản mệnh, nàng thì thào, nói, rồi từ biệt ta lên ngựa ra đi, đêm, ta còn trằn trọc nghĩ về dòng sử sự lúc ban ngày thì người con gái ấy lại đến, chỉ hỏi ta mỗi câu, tại sao em lại là mỹ nhân, rồi lại ra đi.

 

Gĩa, 2013-2015