Và ngày định mệnh ấy đã đến

 

…và  ngày định mệnh ấy đã đến, em nói là ngày nghe được một lời rất thật, còn tôi thì gọi là ngày nhận ra gương mặt của tồn tại, người coi giữ nền văn minh xứ sở đã cho gọi tôi và em đến chỗ làm việc của ông, làm như thể sắp xảy điều gì hệ trọng, ông có vẻ  trang nghiêm, trầm lặng, chìm đắm, cứ thế, ông ngồi lặng đi gần cả tiếng đồng hồ, thưa, ngài cho gọi chúng tôi đến, tôi hỏi, vì chẳng còn chờ được nữa, phải, ông gật đầu, đáp, rồi lại tiếp tục lặng lẽ ngồi nhìn khoảng không trước mặt, khi tôi định kéo em ra về thì ông ấy bắt đầu nói, thế giới là đang thay đổi từng ngày, nguy cơ tụt hậu là rất dễ xảy ra, hoặc là theo kịp các khu vực văn minh khác, hoặc là chết, giọng ông có vẻ căng thẳng, thê lương, như thể là sắp cùng  tôi và em bước vào chốn hiểm nguy chết chóc, nhưng nền văn minh của đất nước chúng ta là mang sẵn trong nó những yếu tố lịch sử chẳng có nơi nào có, nhưng thưa các vị,  nhiễm bẩn tư duy và sự phát triển xã hội đất nước là chẳng thể cùng chung dưới một bầu trời [tức chẳng thể sống chung] mà tinh thần tư duy của các vị thì nhiễm bẩn quá trầm trọng, nghe  đâu bấy lâu các vị cũng có tẩy rửa nhưng làm sao hết được, do vậy các vị chẳng thể tiếp tục là công dân của xứ sở  này,  ông ấy nói, rành mạch và khúc chiết tựa vừa đọc vừa xem một văn bản khuôn mẫu được soạn sẵn tự hồi nào ở chốn thượng giới, và, tôi và em chưa kịp có lời biện bạch hay thắc mắc nào, ông đã vung tay một cái thật mạnh, giờ thì các vị hãy ra đi, ông nói, và chỉ vung tay một cái tôi và em đã rơi vào một nơi vô cùng xa lạ, có tiếng con bò rừng hay tiếng con voi ma mút nào đó rống lên đâu đó, và từ những hang động thâm u bước ra những con người mình đầy lông lá, hay chúng ta đã lạc vào thời tiền sử, em rỉ tai tôi, vẻ sợ hãi, tôi bảo là hãy cứ bình tĩnh chờ xem, và như có sức quyến rủ nào đó của sự sống, đám người lông lá bỗng lao về phía trước, từng đàn, từng đàn lao về phía trước, bọn họ cũng rống lên, tiếng rống dội vào vách núi, nhưng chẳng phải tiếng rống có tính cách gọi đàn của lũ bò lũ voi, mà như một lời thề quyết tử, và lát sau, như có ai đó  thư thả bước ra từ tòa lâu đài to lớn ở phía bên kia những hang động, kìa, nhà thuyết lý từng dạy em cách tẩy rửa sự nhiễm bẩn tư duy, em lại rỉ tai tôi, vẻ hoảng hốt, tôi bảo là hãy cứ bình tĩnh xem sao, và liền đó thì nhà thuyết lý của em bước lên chiếc bục bằng sắt kê ở sân tòa lâu đài, bắt đầu thuyết giảng về nền văn minh nhân loại, vì cách hơi xa nên tôi và em chỉ nghe câu được câu mất, đương thuyết giảng,  ông ấy bỗng la to lên, lần này thì tôi và em nghe rất rõ, xin chào các vị đến từ các xứ sở mặt trời mọc và mặt trời lặn, xin chào, nhà thuyết lý  của em cứ gân cổ rống lên, hình như là có tiếng súng từ phía lâu đài vọng lại, là người ta đương bắn nhau, em lại rỉ tai tôi, vẻ kinh hãi, còn tôi thì  nhìn thấy đám phụ nữ [ rất đông và ăn vận vô cùng sang trọng] đang thay nhau ôm hôn nhà thuyết lý của em, hoan hô trí tuệ  thời đại, đám phụ nữ cũng rống lên, và liền sau đó thì từ trong tòa lâu đài bước ra rất nhiều nhà thuyết lý với đủ các cung cách thể hiện sự thông thái của mình [ cách nhìn ngó và cách bước đi]  bấy giờ thì tôi thấy cả đám phụ nữ lẫn đám nhà thuyết lý đều trần truồng, bọn họ ôm nhau lăn lên đất như điên, tôi nhìn thấy mồ hôi mồ kê và các thứ từ cơ thể bọn họ chảy ra lênh láng trên sân tòa lâu đài, lại có tiếng súng nổ nữa, rồi tiếng kêu cứu, tiếng hoan hô và đả đảo vang lên đâu đó, rồi tôi lại nhìn thấy ai đó đang giang tay đỡ lấy những hòn đá từ trời cao đang rơi về phía mặt đất, hay là chúng ta đã lạc vào thời hậu tương lai, tôi nói, em ngơ ngác nhìn tôi, và sau khi buột ra lời ấy, tôi cảm thấy vô cùng hoang mang, vì cũng chẳng biết  nói thế có nghĩa là sao, 

 

Giã, tháng 10/2015

Share