Bài ký núi Cô Quạnh II

lần này lên núi tôi mang theo cả dấu vết của những giấc mơ chưa tròn

mái tóc thơm mùi hoa bươi và giọng nói hiền như mây mùa thu của em

cái lấp lánh của lá rừng buổi sớm mai có làm cho tôi thấy vui hơn một chút so với lúc mới bắt đầu có ý nghĩ lên núi

những chuyến đi bao giờ cũng để lại cho tôi một chút nghi ngờ về thế giới

ngay cả khi sắp bước  lên con đường vào núi tôi đã cảm thấy có gì không ổn trong nghĩ ngợi của mình

tôi lại lên núi Cô Quạnh như để tìm kiếm một thứ gì đó để bù vào giấc mơ chưa tròn của mình

nhưng tồn tại là cuộc phiêu lưu vĩ đại nhất trong lịch sử của trường tồn

chưa nghe hết lời ấy thì từ nấm mộ hoang gần đó bước ra một vị khách thông thái và nhân từ

ông khách mỉm cười nhìn tôi từ đầu đến chân

chớ hỏi  ta từ đâu đến bỡi chuyện ấy chẳng  quan trọng chút nào trong cuộc phiêu lưu của tồn tại

dường biết được những ý nghĩ của tôi ông khách nói

tôi nói chắc là tiền bối mới từ chốn ngàn năm trở lại

tôi nói như để cho bớt niềm bối rối

nhưng ông khách xua tay bảo

và bắt đầu giảng về thời gian

 

 

tự thuở con người bắt đầu nhìn thấy hình ảnh mình trong những cơn gió mùa thu làm rơi rụng những chiếc lá trên cây, cho đến lúc đã chấm dứt những cuộc cuộc săn đuổi phiêu lưu trên rừng, vào những buổi chiều hôm có ngọn khói bếp tỏa nơi mái tranh, con người vẫn cứ thấy nhớ nhung buổi hồng hoang bầy đàn vây quanh đống lửa đun ở giữa núi, cho đến lúc con người đã đứng dưới ánh mặt trời đương đại, thì hết thảy những yêu thương, những căm thù, sợ hãi, điên giận, thứ hành trang vĩ đại  trong cuộc tiến hóa của loài giống ấy bỗng trở nên một thứ thời khắc khác, một thứ thời gian khác làm nảy sinh những ngọn lửa tham tàn thiêu rụi bao nhiêu là vẻ đẹp của cuộc thăng hoa của loài giống, ta đang cố sửa sang lại  thứ thời khắc sai lệch ấy, nhưng vẫn mãi loay hoay trong sự nghiệt ngã của chúng, sửa sang bằng cách nào thì ta vẫn chửa nghĩ ra, nhưng dẫu con người có để cho thời gian của mình rơi vào cuộc phiêu lưu đến thế nào đi nữa thì anh bạn hậu thế trung thực của ta cũng nhìn thấy được điều mình muốn nhìn thấy

 

 

đất dưới chân tôi như đang sụt

và cây rừng như đang chếnh choáng

lời ông khách làm tôi vui sướng đến nỗi chẳng còn biết là ông ấy đã ra đi bằng cách nào

tôi lên nằm ở gọp đá Voi Nằm ngủ suốt một ngày

trong giấc ngủ ứa niềm vui sướng tôi chỉ mơ thấy mỗi chuyện ngắn ngủi là ai đó đã đến nói là tôi đang có cuộc hẹn

vậy là tôi quyết định phải ở lại núi cho đến khi gặp được ai đó

đêm tôi ngủ lại núi

tôi có hơi hốt hoảng vì có kẻ đến gõ vào chân lúc tôi đang lơ mơ ngủ

đã hẹn hồi ban trưa quên sao

tôi bàng hoàng khi thấy mình đang đối diện với một vị nữ thần xinh đẹp

mấy nghìn năm qua em vẫn ôm lấy niềm cô quạnh ở ngọn núi này

nàng nói không rời mắt khỏi tôi

tôi nghe giọng nói vị nữ thần của núi sao lại rất giống với giọng nói hiền như mây mùa thu của em

tôi nói là mình cũng đang sống trong niềm cô quạnh

tôi nói và cố dấu niềm xúc động

cô gái liền nắm lấy tay tôi

giờ thì chẳng còn ai cô quạnh

cô gái nói

và dắt tay tôi đi dưới  trăng tháng giêng như dắt tay một em bé bước vào  cuộc tình vĩ đại đang diễn ra dưới chân núi Cô Quạnh

bấy giờ thì chỉ còn có niềm im lặng

cánh đồng gò hoang im lặng

núi im lặng

và tôi và nàng im lặng

cho đến lúc trăng thượng tuần sắp khuất nàng mới nói là nàng phải ra đi

giờ là em phải đi

nàng nói

và hôn lên bàn tay tôi như để thay lời từ biệt

nàng chỉ nói là nàng phải ra đi

chẳng có lời hẹn nào

tôi một mình xuống núi trong niềm vui sướng vô bờ và khổ đau vô bờ

và quyết định là phải giữ kín trong lòng đến chết niềm vui sướng và khổ đau ấy

 

 

tôi thức dậy trên gọp đá Voi Nằm

và thấy nhớ em vô cùng