đường lên núi Cô Quạnh như cả hòn sỏi dưới chân cũng đang náu mình trong cuộc dịch chuyển của thời gian
sao lại đem đặt giữa trời cao đất rộng một ngọn lẻ loi
niềm trắc ẩn ấy bấy lâu nay vẫn lẩn quất trong tâm tưởng tôi
núi là độc sơn
tự dưng một ngọn lẻ loi vươn lên giữa chốn đồng gò hoang vắng
cách xếp đặt của tạo hóa là cũng vô cùng ý tứ
chẳng phải từ chốn ruộng đồng xanh tươi bước thẳng lên núi mà phải ngang qua một khoảng gò hoang vắng tự buổi khai thiên lập địa chẳng phải là đất gieo trồng mà là cái nền núi vươn dài ra như cốt để tạo ra thứ cảm tưởng vững chải của núi
hoa vô ưu đang nở
cũng thật lạ kỳ giữa lúc đám lá núi có những cái tên vui tươi thì một loài hoa rừng nở khắp núi lại có tên là vô ưu
mà sao không phải là cái gì khác mà lại là vô ưu
hạnh phúc với khổ đau dường cứ vờn nhau giữa cuộc biến đổi của tạo vật
nhưng mà bạn ơi…
tôi chợt nghe vang lên trong tâm tưởng những lời của núi
thì như lũ chim đang hót lũ cá đang vờn trên suối ai nói là chim cá không vui
thế nhưng
khi con người bảo chim với cá đang buồn là chim với cá đang buồn
cái cách nhìn ngắm của con người chỉ khiến cho tạo vật trở nên rối rắm
nhưng còn chuyện cô quạnh của núi thì sao
là cũng tại con người đấy sao
dường như lời tra hỏi của tôi đã chạm vào chỗ bí ẩn nào đấy của núi
hết thảy bất chợt lặng im
tôi nghe như đang vang lên trong tâm tưởng tôi niềm lặng im ghê sợ