tiểu khúc cho một cuộc tình

 

 

 

 

 

 

 

 

viết từ thứ năng lực được trích từ tình yêu của tôi

 

 

 

và như một cơ may, tôi và em vẫn còn sống sót giữa một thế giới cơ man những giọng nói cùng cất lên, người ta đang lao vào những cuộc nhảy nhót suốt sáng trên những con đường trải thảm, người ta đang vùi đầu vào những dự án có hình thù những ngọn lao được dấu kỹ bên trong những chiếc áo màu sặc sỡ, người ta đang ráo riết sửa soạn cho những cú nhảy vào những miền  lạnh lùng của thế kỷ

 

[…]

 

tôi nghe đêm trôi đi trong nỗi tức giận của cỏ cây

 

[…]

thời gian, cảm thức mơ hồ sinh ra từ những nghĩ ngợi của con người thuở ấy, vào một ngày nào đó thật hoang đường trong quãng đất trời vô thức, con người bỗng nhận ra thứ màu sắc lung linh khó biết cứ quấn quít quanh xương cốt thế sự, quấn quit quanh những nỗi buồn niềm vui, bỗng nghìn năm một chuyện không đâu, thứ cảm thức mơ hồ nhưng luôn làm dấy lên trong lòng con người niềm háo hức trần thế, thứ cảm thức mơ hồ kỳ dị nhưng lại có thể làm nguôi đi nỗi tức giận hay làm sáng lên niềm vui sướng của cỏ cây, và khiến cho tôi cứ thấy yêu em

 

[…]

 

tại em không để ý đấy thôi, hôm em đến nhà tôi, những lời của nghìn năm trước là những ngọn gió núi sớm mai làm cho em thấy bối rối trong lòng, những lời của nghìn năm trước là những trần tình nói hộ cho nghìn năm sau,

 

ta và em nằm dài lên đất, mặt trời trên đầu chúng ta là cái vòng tròn to lớn vẽ nên những khoảnh khắc, vẽ nên những nơi chốn đi về, vẽ nên tình yêu của ta và em… 

 

[…]

 

chẳng phải buổi nguyên sơ tôi và em là cùng hạt bụi đó sao (sao tự dưng lại tách ra nhau em nhỉ ) tôi vẫn muốn bao giờ em cũng gọi tôi là hạt bụi, và bỗng hôm nào cơn gió núi sớm mai lại đưa tôi về châu thổ phù sa con sông ấy, là tình cờ hay sắp bày của tạo tác tôi cũng chẳng biết, nhưng những tháng năm lận đận, tôi vẫn nằm yên nơi bờ con sông ấy lắng nghe tiếng nước phù sa ( tôi có lẫn lộn tiếng nước phù sa với tiếng thở dài của những kẻ không chốn nương thân không nhỉ ) vào những đêm yên tĩnh, tôi nghe tiếng nước của dòng sông như đang nghẽn lại bỡi những lời dối trá ai đó lén ghi vào sử sách, và gần chỗ tôi nằm, cứ vang lên bước chân có vẻ của những kẻ không ngay thẳng, có lẽ bọn họ đang vội vã đi về phía những mưu toan ám muội, tôi buồn, gạt đi những âm vang chẳng vui, lắng nghe thử bước chân người con gái đã ra đi tự buổi niên thiếu, em có còn nhớ gì buổi ấy không em, tôi hỏi trong giấc mơ thế kỷ, và tiếng nước phù sa như bắt đầu chảy qua suốt cuộc đời tôi, em hãy nằm xuống bên tôi trong tư thế sẵn sàng đón nhận tiếng nước của dòng sông chảy về tự thuở niên thiếu của em.

 

[…]

 

sự va chạm giữa khoảng cách và sự ẩn ức

vỡ ra thành tình yêu của tôi và em

người cai quản khu vườn trần thế nhặt đem cất

vào kho huyền thoại

mãi đến hôm ông ta nhận ra đó là sự thật

mới đem trả lại cho tôi và em

đêm tôi gối đầu lên ngực em

nhìn thấy bốn cõi nhân gian

 

[…]

 

làm sao em lại không có những mơ ước

như tôi

mơ ước có được những giấc mơ trần thế

làm sao tôi lại có thể hôn em qua đất trời rộng lớn em nhỉ

 

[…]

 

này người cai quản khu vườn trần thế

xin hãy nói thật với chúng tôi

cuộc tình của chúng tôi có thể tồn tại giữa một thế giới đang có những va chạm khốc liệt giữa những ý nghĩ của con người

 

[…]

 

rất nhiều hôm tôi đến gõ cửa nhà người cai quản khu vườn trần thế

để hỏi điều bấy lâu lòng tôi vẫn lo lắng

nhưng lần nào cũng thấy có hàng chữ ở trước nhà

“đi vắng”

tôi biết người cai quản khu vườn trần thế không muốn trả lời niềm băn khoăn thắc mắc bấy lâu vẫn tồn tại nơi mặt đất

 

[…]

 

tôi vẫn muốn vui đùa với em như người ta vẫn vui đùa nhau

trong những cuộc tình trần thế

người ta vui đùa nhau bên dưới một mái che hay bên dưới một

giàn hoa   nở vào tiết cuối thu

 

[…]

 

có điều gì đó thật ngoại lệ trong cảm thức của tôi

như nhìn thấy được hết thảy những gì sau tiếng sấm mùa xuân

khi tôi đã có tình yêu của em

 

[…]

 

khi em thức dậy

thì ở ngôi làng thân yêu của tôi đã về chiều

tôi gửi một mảnh hồn tôi vào nắng

cũng chẳng mong đến được với em

nhưng giống như nắng buổi cuối ngày muốn gửi

cho mặt đất những gì có thể

 

[…]

 

cứ sáng ra là tôi lại thắp nến lên

cho em xua đuổi những bóng tối ra khỏi thế giới

trong lúc tôi thầm nói

nhân danh mọi linh hồn tha thứ cho tôi và tha thứ cho người tôi yêu

thì   cứ thấy em ở trước tôi

em
và ngọn nến đang cháy đỏ

 

[…]

 

ngay từ khi tôi và em biết nói thì chúng ta gọi mẹ chúng ta là mẹ

gọi là mẹ

chứ không thể có thứ tiếng nào khác xen vào khi chúng ta gọi mẹ chúng ta

là mẹ

nói điều này với em là để làm thức dậy trong em tiếng con chim

cất cánh bay lên từ châu thổ phù sa con sông ấy

 

[…]

 

em vẫn bối rối khi đứng trước tôi

mỗi lần gặp tôi em không dám nhìn tôi

và cũng không dám để tôi nhìn em

tình yêu khiến em rơi vào tình cảm trẻ thơ

tình cảm trẻ thơ trong tình yêu

mỗi lần đứng trước tôi em bối rối

như trẻ thơ bối rối khi đứng trước những điều kỳ lạ của thế giới

hay tình yêu của tôi và em cũng là điều kỳ lạ của thế giới

 

[…]

 

những giấc mơ về em là luôn diễn ra trong tôi, mặt đất thì bao la, những ngọn gió lãng du cứ làm dấy lên trong lòng kẻ lãng tử những buổi chiều hôm nỗi nhớ nhung có hình dạng, xa lắc những con đường thấp thoáng một bóng hình cố tri, thì chẳng phải là đã gặp gỡ từ rất lâu khi con người chưa biết hò hẹn, nhưng hò hẹn chẳng qua cũng chỉ là sự im lặng dài lâu bỗng òa vỡ ra giữa thế giới, ai lại đi xua đuổi những ham muốn trần thế ra khỏi lòng mình, mỗi tia nắng buổi ban mai cũng đủ soi rọi vào niềm thao thức, khoảng cách và sự ẩn ức làm dấy lên giấc mơ thế kỷ,

 

[…]

 

tôi vẫn thường đem những hiện thực của chúng ta viết thành thi ca

để tặng em

 

[…]

 

vào những hôm trời nhiều mây

bầu trời trên đầu tôi như hạ thấp xuống

tôi cảm thấy gần em hơn

ai đang nói về sự dịch chuyển của thời gian

em hãy đến hôn lên những nghĩ ngợi của tôi để

giữ ấm ngọn lửa tình yêu tôi đã dành cho em

 

[…]

 

xa lắc những khung trời chứa bao cơ duyên thầm lặng, từ đó vỡ ra những đêm sơn lam chướng khí, những ngày tràn ngập những khúc ca hào sảng, có thể tôi và em là những hạt bụi dìu nhau đi giữa hào sảng của trời cao, dìu nhau đi và cũng chẳng biết nghìn năm sau cũng dìu nhau đi giữa tiếng khóc trần thế, em đừng khóc, là tôi đang nói với toàn thể trái tim đầy ứ niềm yêu thương của tôi, cũng có thể bấy giờ tôi và em là những rong rêu trong những rong rêu nơi con nước nguyên sơ nghi ngút những hoài vọng, những ảo vọng, ở nơi chôn nhau cắt rốn mà cứ thấy nhớ nhung về một điều gì đó, có thể đó là một thế giới khác không còn là rong rêu, tôi và em ngụp lặn trong nỗi nhớ nhau giữa biển khơi bất tận, nhớ nhau và cũng chẳng biết nghìn năm sau lại mang nỗi nhớ nhau lên mặt đất, cũng có thể bấy giờ tôi và em là những vật thể rổng không, những vật thể rổng không trong cõi rổng không, đêm nằm nghe định mệnh réo gọi, hãy đi về phía ấy… định mệnh réo gọi suốt cuộc trường sinh, và chúng ta lần dò về phía ấy, tôi và em đi về phía ấy mang theo những mối u hoài thuở tôi và em ngỡ ngàng bước đi giữa những thành phố của những vì sao vừa triển nở, có phải ánh mắt ấy là để cho tôi và em nghìn năm sau   nhận ra nhau giữa cuộc đời trần thế

 

[…]

 

sau những cuộc chuyện trò tôi thường nói tôi hôn em và tạm biệt em

nhưng cũng thật buồn

bỡi cách tôi hôn em và tạm biệt em là chẳng giống chút nào với những cuộc tình nơi mặt đất

 

[…]

 

tôi nằm dài cùng những cơn mưa lắng nghe những chuyển động trong   nghĩ ngợi của mình

có thể đây là sự lặp lại hình dạng nguyên sơ hay cũng chỉ là một giấc mơ

những nghĩ ngợi như những ngọn thác ngây thơ dội vào miền ẩn ức bật thốt nên   hình thù trần thế

là tôi đang nghĩ về em

những ý nghĩ cứ tiếp nối nhau

không dứt

tôi đang nghĩ là tôi đang thấy em đi về phía tôi

em đang vội vã đi về phía tôi

tôi đang nghĩ là tôi thấy em đang loay hoay với những ý tưởng thật   mới mẻ về thế giới trước khi đem ra nói với tôi

tôi đang nghĩ là tôi thấy em đang cặm cụi nhặt những dấu tích của tồn tại những dấu tích của cuộc chuyển động của thề giới

để đem tặng tôi

tôi đang nghĩ là tôi thấy em đang sửa soạn cho một cuộc tẩu thoát có tính cách quyết định

trước khi đến gặp tôi là em đã sữa soạn cho một cuộc tẩu thoát

tôi nằm dài cùng những cơn mưa

chỉ để nghĩ về em

 

[…]

 

kể từ nay thì em là một phần tồn tại của tôi

 

[…]

 

tôi từ ngôi làng thân yêu của tôi phiêu lưu qua những giấc mơ

tôi đi cho tận mắt thế kỷ

từng âm vang nhặt được trong cuộc hành trình trở thành xương thịt của một cuộc tình

thức những đêm
con đường vào xứ sở vỗ cánh bay mất

những dấu vết

khoảnh khắc nghìn năm

rót một tiếng kêu sử lịch

con chim phù thế lượn những âm ba

sáng và lấp lánh những hình hài của đất

tôi đi cho tận mắt thế kỷ

em nhặt những phù vân cất vào hành trang

tôi  ấp  ủ những mộng mị

sẽ nhìn thấy những con đường ở cuối cuộc hành trình

thức những ngày mặt trời nghiêng qua con dốc

chẳng cứu vãn nổi

những năm tháng dày đặc những sự cố được bắt đầu ghi vào danh mục soạn thảo bỡi những kẻ bạt mạng

tôi đi cho tận mắt thế kỷ

mặt trời trôi lềnh bềnh trên những ngọn sóng

không cứu vãn nổi

thức cùng em những đêm mặt đất

em đem tiếng con dế hát ghi thành chữ nghĩa

tôi khóc một chuyến đi

dễ gì một khoảnh khắc nghìn năm

từ ngôi làng thân yêu của tôi bước vào châu thổ phù sa

một thời

khắc khoải tiếng vó ngựa vỗ lên trang giấy

thành lời ngọc bích kim cương

em đem hết thảy dấu vào ký ức

đêm tôi lần dò theo dấu chim hồng chim lạc

thảng thốt một tiếng kêu

tôi đi cho tận mắt thế kỷ

thảng thốt một cung đàn

tôi và em từ biệt nhau vào khoảng giữa khuya

lặn một vầng trăng thế kỷ

 

 

giã,
tháng 9/2014
tháng 8/2017