ngẫu nhiên

 

 

 

 

 

 

1.

bỗng, em  làm cháy lên trong tôi một ngọn lửa, sáng và dịu dàng. thế giới bắt đầu trương nở. có nhiều tiếng chim hơn. có nhiều cây lá hơn, có nhiều dòng sông hơn. và có nhiều những kẻ đi về phía mặt trời mọc. và gió. lùa đi những kẽ nứt. mộng mị biệt giam vào chốn lãng quên. chẳng còn chỗ cho những mưu toan đóng băng sự thật. bỗng, em khiến cho mặt đất dưới chân tôi rộng ra. hoa trái  rộng ra. niềm xúc động của đêm rộng ra. những khái niệm về thế giới rộng ra. nghìn năm trong chớp mắt

2.

tôi gom hết những lời nói thất lạc dấu vào một góc ký ức. đêm, chợt có tiếng ai từ phía bầu trời. buồn như tiếng đàn trầm. có kẻ đến từ phía bên kia quá khứ chăng. nói về câu chuyện  thế kỷ [người ta vẫn tiếp tục làm ra những văn bản bằng chữ hình nêm, và tiếp tục nhảy múa trên những ngôi nhà trên cát] giọng nói bất ưng như  kẻ phải nhìn quá nhiều những màu u ám. vào một ngày có nắng. tôi mường tượng hết thảy những khu rừng trên đất nước tôi hoa muồng đang nở. đỏ thắm [hoa muồng nở vào mùa hạ như nhịp điệu khó quên của đất trời]. chợt, có tiếng em từ phía ký ức. em nói về sự ngẫu nhiên. có kẻ khóc khi mùa xuân đến. hay cô gái hát rong bỗng chết giữa lúc hát bài tình ca. có thể, vào một ngày nào, hết thảy những ngôi sao trên bầu trời tắt ngấm. nhưng chẳng ngẫu nhiên chút nào khi chúng ta không còn chịu đựng nổi bỡi lòng trắc ẩn con người cũng tắt ngấm.

 

3.

tôi ngã xuống trăm năm niềm cảm xúc. về những bóng cây xà cừ. về những hàng phố cửa đóng im ỉm về đêm [ buồn tẻ như sự lâu năm của ngày tháng] và về hàng thông chạy dọc theo biển [tôi không muốn có những lời giả dối về biển] sự thức dậy của ký ức như những sự cố không thể không nhắc lại . trong ký ức tôi em như sự trở lại của mùa thu. chợt nghe  lá rụng. thảng thốt một cung bậc xa vắng như bước chân ai [nơi đầu ngõ có tiếng con chim cu gù tình]  những đêm trở giấc, tôi thấy em vẫn còn nguyên như buổi nguyên sơ. sự thao thức của đất. buồn. và dài lâu. niềm vui thuở trước vẫn cuộn mình trong chiếc áo chật cứng của những phong tỏa đến từ phía khác của cuộc sống.

 

4.

tôi rã rời những ý tưởng về thế giới. những gương mặt. nỗi ám ảnh của thế kỷ. chạy dài theo những con đường dẫn về những sáng những chiều, ngổn ngang những vật thể ngôn ngữ. những cam kết. những tuyên bố. những dọ xét . những hứa hẹn. những thách thức. như lục bình trôi trên sông. hay như qua cầu gió cuốn [những đại tự sự đương đại ] đổ. những bóng chiều nắng quái. câu thơ bình dị vội vã chạy trốn  khỏi những con đường đầy xác chữ. ai đi giữa những lời lẽ u ám. những ngày tháng cuộn mình trong thứ thời khắc được đo bằng hơi thở của đất. thơ cũng đi xe cát như lũ còng xe cát. em. giờ em đang ở đâu giữa lúc thi ca hoạn nạn.

5.

tôi khắc vào gió những kỷ niệm đã thành hình thù, vốn là tiếng biển vỗ vào một đêm tháng ba hóa thân thành  câu chuyện cổ tích. những năm tháng ngự trị bởi sự quá trớn của lịch sử. sự khẳng định quá trớn. sự phủ định quá trớn. sự  khẳng định phủ định cũng quá trớn. những ngu xuẩn của con người rắc đầy những nẻo đường dẫn vào những ngõ ngách cuộc sống. khởi thủy của ngu xuẩn là lời. những từ chương màu khói bụi dấy lên nhiều như lá mùa thu. im bặt nụ cười hoa trái. im bặt tiếng hát trăng sao [chỉ còn nghe thấy những lời thì thầm của những kẻ đã ra đi tự nghìn năm trước ] em đi giữa những trích dẫn đầy vẻ thách thức. đốt cháy những lâu đài thành quách ngàn xưa. ngơ ngác những ngọn khói cất lên từ quá khứ. đêm mùa thu mệt nhoài. mộng mị. gió. và những khúc quanh. dường như không còn ngả khác. buổi chiều tháng chạp em thử đưa tay gõ vào thời gian.

 

6.

tôi đang đi tìm những âm vang có vẻ như đang bị bỏ quên đằng sau những bề bộn của thế giới. ai khóc vào một chiều mùa hạ. rừng cây du cây huyết ướt nước mắt. này, vẫn còn chỗ cho những khúc hát buổi ban mai, rừng cây du cây huyết nói với lũ chim đang đi tìm nơi trú ẩn mới. những bí ẩn của thế giới. sự dịch chuyển. và niềm khao khát. phía trước một ngày. không ai biết. nhưng vẫn cứ như những lời thẳm sâu. hút mắt buổi nguyên sơ. con chim bay lạc giữa bầu trời nghi ngút đam mê. thảng thốt nghìn năm.  một tiếng kêu

 

7.

thảng thốt một khúc hát. có ai đang đi phía bên kia bầu trời nhiều mây chăng. sự tưởng tượng của tôi bao giờ cũng rối rắm. lãng đãng nghìn trước. nghìn sau. bạc mệnh một bước nhảy. thời gian vẫn nói với tôi rằng thế giới vẫn như bài du ca của người lữ khách,

bước nhảy vọt của năm tháng làm chùn bước những vì sao. lung linh. thời khắc. con ốc nằm nơi khe suối. thăm thẳm bầu trời. những bóng hình. ảo ảnh. sự  nhảy vọt của cuộc tiến hóa vẫn mang trong mình những nhầm lẫn. giữa bài ca và niềm cô độc. giữa niềm cô độc và tham muốn. ngự trên nỗi buồn mùa thu là nước mắt của lá. của hoa. của tiếc nuối. chiều tháng tám, mùa thu, lữ khách nói với cuộc đời rằng, chẳng bao giờ dứt những ngày tháng không tên.

 

8.

có phải là ngẫu nhiên khi bỗng nhiên tôi gọi tên những ngày tháng không    tên [sự lênh đênh của thời khắc] gió. và những cách thức lơ đãng của bầu trời. mặt đất dày đặc những bước chân. em. những ngày nghiêng nắng. tôi nhìn em qua nỗi buồn của con chim mỏi cánh đang chen giữa những khoảng cách vô định.  ngóng một khung trời nguyệt bạch. giữa hơi sương. dẫu những ngày tháng không tên nhưng không thể không nói những đêm thức giấc nhìn thấy em giữa thế giới bất ổn. ai đó vẫn cố xóa đi dấu tích. đổ xuống những hoàng hôn. bặt dạng.

 

9.

vào một ngày cuối thế kỷ tôi nhìn thấy những người đi lấp biển đang ngồi chờ dưới nắng mặt trời. những cơn sóng vẫn vỗ không ngớt vào rừng thông. khúc hát của ông già mù tựa câu kinh cổ. tôi hỏi, ông hát về nỗi ám ảnh của thế giới có được không. ông già mù bắt đầu ca ngợi những ngọn gió. có gì đâu. chỉ là những ngọn gió. chúng bắt đầu thổi về nơi này tự hôm chưa có nửa bóng dáng con người chưa có nửa bong dáng ngọn cỏ. chỉ là tiếng gió. nhưng chúng đã làm cho rừng thông biết hát, làm cho biển cả biết hát. chớ để cho cái này không còn thúc đẩy cái kia. tôi nói như thế là khởi đầu những ám ảnh về sự nguy biến. và những người vá lưới liền cất tiếng hát. bài hát về những ngọn sóng. có gì đâu. chỉ là những ngọn sóng. những ngọn sóng vỗ vào niềm vui những kẻ ra đi tự lúc sao trời còn sáng ở trên đầu và trở về khi không còn nhìn thấy ánh mặt trời. những ngọn sóng cứ dài theo hơi thở của những người vá lưới. tôi nói, như thế là cuộc sinh tồn. và ông già mù liền nhắm mắt để khỏi nhìn thấy nỗi buồn của những người vá lưới. ông không hát. mà chỉ nghĩ. ông nói ông đang nghĩ về lúc không còn có biển. nghĩ về lúc sóng không còn vỗ vào rừng thông. và những người vá lưới thì đi về đâu nhỉ. tôi nói, tôi không biết. những người vá lưới nói bọn họ cũng không biết. đi về đâu là thực tại có vẻ bí ẩn luôn ám ảnh con người. và bấy giờ thì những người đi lấp biển có vẻ đang tỏ ra giận dữ chúng tôi. có gì đâu. cả tôi lẫn ông già mù và những người vá lưới chỉ muốn nói về những giấc mơ luôn vượt quá sự chịu đựng của thời gian. đi về đâu là những từ ngữ luôn ám ảnh thế giới.

 

10.

đừng nói những lời vô ích, hỡi lũ ếch nhái trên đồng làng. khi những cơn mưa không còn muốn đổ xuống mặt đất thì những lời kêu gào của lũ ngươi cũng chỉ như những ngọn gió thoảng qua buổi sớm tinh mơ [bỡi liền sau đó là mọi thứ sẽ chìm vào cơn lũ âm vang của ngày] tồn tại là một cuộc chơi có vẻ ngớ ngẩn và vô tích sự. như tỉnh. như say. chạy vòng quanh những buổi chiều hôm. quay về. đêm.  bật thốt niềm lặng lẽ. buổi ấu thơ của cỏ cây, không ai biết. chỉ thấy còn lưu lại trong đất đá những hình thù mơ hồ. lãng đãng. người đi hết thiên niên kỷ này sang thiên niên kỷ khác. chỉ thấy còn lưu lại những trường đoạn. buồn. vui.

 

 

11.

không  ai nghe lũ các người đâu. đừng khóc. hỡi lũ rong rêu không tên tuổi. ai quì dưới núi a sơn để cầu xin về sự trường tồn. tôi gọi núi a sơn hết thảy những ngọn núi lớn nơi mặt đất. trong mơ, tôi thấy mình trèo lên núi a sơn nhìn bốn cõi. nặng trịch những khúc sử. lũ rong rêu vẫn kêu gào. thảm thiết. vào những ngày không đủ ánh mặt trời vẫn cất lên những ngọn khói đen ngợp. lũ rong rêu vẫn kêu gào. tiếng kêu che khuất trăng sao. buổi sớm tinh mơ có ai quì dưới chân núi a sơn. để tường trình về sự trắc trở. trong mơ, tôi thấy mình trèo lên núi a sơn. không dám nói nửa lời. bỡi tôi biết tôi cũng chỉ là rong rêu. không tên tuổi.

12.

tôi quì dưới bầu trời tháng sáu. âm ỉ những cuộc dịch chuyển. dấu đằng sau vần điệu mặt trời là những ca khúc im vắng về sự hủy hoại và hồi phục. tháng sáu. tôi tận mắt nhìn thấy bộ dạng mùa hạ. đi. như không thèm ngoảnh lại. mệt nhoài trên âm vang của nắng là bước nhảy của những kẻ muốn vượt thoát khỏi nhịp điệu. vỗ lên những cách thức của nhịp điệu là sự câm lặng của ngày và đêm. tháng sáu. tôi tận mắt nhìn thấy mùa hạ kiêu căng. nắng. như  không cần biết sự ngạc thở của đất. bầu trời như cứ nới rộng ra cho đến khi không còn thể nới rộng. tháng sáu trôi đi trong vần điệu mặt trời. tôi quì dưới sự kiêu căng. như thể để hiểu thấu lẽ tồn sinh. của nhỏ bé.

 

 

13.

tôi chạm vào ký ức của đất. vang lên bao nhiêu hình thù. đam mê. và những ẩn ức luôn ẩn mình đằng sau những va chạm. đất. như nơi náu mình của thời khắc. mùa thu trôi đi giữa màu xám cây cỏ [một trong muôn nghìn hình dạng của nơi chốn] và sự luyến nhớ của những chiếc lá [thứ thời khắc tự thu nhỏ] là luôn diễn ra giữa lúc có sự chuyển đổi cung bậc của đất. tôi chạm vào sự ký thác của thời gian. em đi. những kỷ niệm trương nở theo mùa. tôi dấu trong tôi niềm âu yếm. chạy dài theo những con đường trên mặt đất là những nghĩ ngợi. niềm thao thức. cháy những tháng ngày mong mỏi. tôi chạm vào ký ức của đất. em có chờ tôi ở cuối những khoảnh khắc. cuối cùng.

 

 

14.

trong ký ức của gió tôi nhìn thấy em. thoắt một dáng hình. cuộc hải hồ có cả những cung bậc sang trọng lẫn những ngọn sóng bạc đầu. tôi dong ruổi trong những tháng năm không có em. dẫm lên rối rắm. những con đường đầy xác rối rắm [những giọng điệu va đập nhau chí mạng, những tham vọng bất kể ngày đêm, và khi những chiều hôm buông xuống thì lữ khách lại uống cho say mềm để lăn ra ngủ giữa rối rắm ] những tháng năm dong ruổi không có em. tôi nương vào ký ức của gió. để nhìn thấy tiếng thì thầm của những đêm có tiếng con chim bay lạc trên bầu trời lơ đãng. để nhìn thấy giọng nói đã lâu [ tự hôm em nói như thét vào những kẻ ngông cuồng của thế kỷ rằng không thể để cho lũ chim không còn bầu trời bay lượn] giọng nói đã lâu nhưng cứ nghe như lúc nãy. tôi vẫn nương tựa vào ký ức của gió. để nhìn thấy những ngôi sao vừa mới sinh ra đã rụng xuống những khoảnh khắc có tiếng gào của những kẻ vừa bị xua đuổi vào chốn man rợ. gió. và những dấu tích của thời gian.

 

 

15.

người vớt rong rêu nơi những khúc quanh lịch sử luôn hát bài hát có xác lũ còng. xám ngắt những hoàng hôn. trôi giữa khắc nghiệt. nhịp điệu phù vân  nặng trịch hơi thở. những tàn tích quá khứ bao giờ cũng để lại những âm vang khắc nghiệt. tôi nhìn thấy trên các nẻo về quá khứ có quá nhiều những hình ảnh mơ hồ.  có thể. đấy là sự cuồng nộ khoác áo lặng lẽ [sự cuồng nộ khởi lên sau những ngu xuẩn không có lối thoát] có thể. đấy là những ham muốn chết người giả dạng minh triết [những ham muốn luôn dấy lên trong suốt cuộc tiến hóa] có thể. đấy là nỗi ám ảnh còn đọng lại sau hết thảy những nỗi sợ hãi [lạnh ngắt niềm câm lặng. và, cứ ngân lên như những điệp khúc của run rẩy: thời gian…thời gian]  những con đường vòng theo thời gian bao giờ cũng để lại những âm ba. khốc liệt.

16.

bỗng tôi nghe thấy những lời khúc chiết cất lên từ trang sách cổ xưa. người gánh định mệnh đi giữa cỏ hoa…

 

này, ta nói các người biết, mặt đất không phải nơi chốn dễ đi lại. một chút hương sắc đất trời. sự quyến rủ. đằng sau hương sắc bao giờ cũng ẩn tàng quyến rủ. hương sắc, nó là bộ dạng của chữ nghĩa được nối kết thành lời nhảy múa trên nỗi thèm khát điên cuồng về những thứ chẳng thể có hay không bao giờ có [những đại tự sự bao giờ cũng nuôi dưỡng những con đường, đi về đâu là sự khắc nghiệt nhất trong những khắc nghiệt luôn chi phối tồn sinh] hương sắc, nó là bộ dạng của cuồng nhiệt âm thầm lay động tồn tại. cuống quít đuổi theo những bóng hình cư trú đằng sau những khuôn mặt lý tưởng. chẳng kịp hay cũng chẳng cần nghĩ ngợi [có thể là một đoạn đời có thể là cả một cuộc đời đeo đuổi, bất chấp cái chết]. căm phẫn và tán tụng. những hình thái cuồng nhiệt đổ xuống cuộc vận động bất tận. nghịch lý luôn cư trú trong nghĩ ngợi.

người gánh định mệnh đi giữa phù vân

 

 

17.

ở phía bờ bên kia có kẻ đi nhặt những lãng quên còn sót lại sau cuộc hải hồ. lãng đãng giữa những điều có thể và không thể. và những đêm. những ngôi sao vẫn rụng xuống các số phận. sự khiếm khuyết. đen tối. những cách thức làm tiêu vong tồn tại. cho đến một ngày chẳng ai còn nhớ có một ngày có sự

tồn tại của sự vật nào đó. lãng quên tựa dấu vết không thể không có của cuộc hải hồ. và những ngày. vẫn nhìn thấy mặt trời. vẫn những lời chúc tụng của lũ chim nghe thấy được vào buổi sớm mai. vẫn cứ đi lại nơi mặt đất một cách nhiệt tình của lũ thú hai chân bốn chân. vẫn cứ cuồng nhiệt đam mê phía trước. của một ngày. một tháng. một năm. và những thiên niên kỷ. nỗi ám ảnh dài lâu và tàn nhẫn. rồi hết thảy cứ lũ lượt biến khỏi trí nhớ nhân gian. ở phía bờ bên kia có kẻ không vui khi nhặt được lãng quên

18.

vào cuối những chuyến đi tôi thường hay nhìn thấy người ta đuổi theo  bóng hình của sự thật. có khi là đuổi theo ngọn gió đã làm rụng hết lá cây nơi khu vườn  người giữ vườn đã bỏ đi từ lâu. đừng bao giờ để cho sự vật trở nên đơn độc. những chiếc lá rụng nơi mặt đất nói với sự trống trải đang bao phủ. hình như sự yên lặng nơi khu vườn đang khẽ rùng mình. vào cuối những chuyến đi tôi thường hay dừng  lại những nghĩ ngợi về cảnh phiền tạp của bầu trời. khi mùa xuân qua đi, những đám mây thường hay lang thang vào các buổi sớm mai cũng kéo đi nơi khác. và những buổi chiều lũ chim én không còn lượn lờ. bầu trời trở nên vắng vẻ. hỡi mùa đông chớ đến vội để cho những chiếc lá rụng vào cuối thu có thời gian luyến tiếc. tôi thường nói với những đám mây đen thường hay kéo tới bầu trời trên đầu vào những lúc cuối thu, rằng thật buồn, và có vẻ chết chóc. đấy là những âm vang tàn nhẫn của thu. những những kẻ thường hay đuổi theo bóng hình của sự thật nói mùa thu là mùa của vẻ đẹp. tráng lệ.

 

19.

đằng sau vẻ tráng lệ của thế giới là những chông chênh hiểm trở. tôi mệt nhoài trong cuộc chạy trốn sự cạn kiệt lòng trắc ẩn. cháy những niềm mơ ước. những con đường dẫn về nơi có nhiều ánh mặt trời dường như tắt nghẽn. tôi nhìn thấy những ngày những đêm trườn đi trên nỗi âu lo. người chép việc thiên niên kỷ cứ gào lên. hỡi cỏ hoa yêu dấu, dẫu thiếu ánh mặt trời thì cũng phải vươn lên như một nổ lực của tồn sinh. bỡi thiếu cỏ hoa mặt đất trở nên lạnh lẽo u buồn. cỏ hoa như sự kết tập cuối cùng những nghĩ ngợi về vẻ đẹp tàng ẩn đằng sau những lộng lẫy kiêu sa. như niềm bí ẩn dài lâu nhưng lại là sự hiện hữu của tồn tại. người ghi chép việc hiện hữu của tồn tại cứ gào lên. vang động những tháng năm cũ. hỡi quá khứ u ám hãy trút bỏ gương mặt tàn nhẫn trút bỏ những mưu toan bỡi quá khứ không qui định được hiện tại và tương lai nhưng lại để lại những âm vang như những khúc cầm ca làm mủi lòng những kẻ đến sau, hoặc cũng có thể như một thứ tà thuyết lung lạc hậu thế. người ghi chép việc quá khứ cứ gào lên. vang động thế giới. hỡi những con đường dẫn về phía trước hãy dẹp bỏ những gập ghềnh trắc trở trả lại bằng phẳng cho sự bằng yên của cõi con người. tồn sinh là gì nhỉ.  trong cuộc chạy trốn sự cạn kiệt lòng trắc ẩn tôi luôn tự hỏi mình

 

20.

thế giới nhiều khi phức tạp đến khó hiểu. cứ mỗi sáng nhìn thấy bầu trời mỗi khác. nghe tiếng con chim cu gù tình mỗi khác. cách con người trên mặt đất cư xử nhau mỗi khác. dường gương mặt thế giới là luôn biến đổi theo những nhịp điệu bất trắc. đảo lộn những nghĩ ngợi. trắng những ngày những đêm vô vọng về niềm vĩnh cửu. mùa thu chưa đến nhưng những chiếc lá trên cành bắt đầu thấy buồn khi mỗi sáng mỗi chiều những đám mây xám thấp cứ kéo qua lại trên bầu trời. tôi đi khi lũ dế bắt đầu hát khúc giao mùa. thấm đẫm âm vang bất trắc. dường phía bên kia biên giới của thực và mộng ai đó đang hát về nỗi bất trắc,

 

những dòng sông  mùa  hạ rơi vào cơn mơ. chảy xiết. ai tắm trên đồi cao. giữa ngỡ ngàng con nước. bão tố lay động sự bền vững của mùa. lay động niềm tin của lũ chim. lay động những ảo ảnh vẫn ẩn nấp đằng sau  niềm mơ ước. đá bỗng cất lời thở than sau  nghìn năm lặng thinh.

 

đôi khi thế giới phức tạp đến tàn nhẫn.

 

 

21.

em lại chạm vào nghĩ ngợi trong tôi. ngôn ngữ khi trở thành biểu tượng tình yêu như cơn giông tháng tám đánh động cả trí tuệ của sự yên phận vốn là thuộc tính của những chiếc lá mùa thu [sự trở dậy của tồn tại] tôi và em những sinh thể nhỏ nhoi lạc vào nhau vào một ngày mọi thư như đang cũ đi. những mảnh hồn thương tích rơi rớt sau bao đam mê nhỏ bé. những háo hức vô ích mới khởi lên đã lụn tắt. buổi sáng có tiếng kêu cứu của những tham vọng đang giãy chết. buổi tối lũ côn trùng vô danh bắt đầu lớn tiếng với nhân gian. em đi giữa những ngày gương mặt thế giới trở nên buồn bã bỡi những kẻ bảo thủ [của thời đại] cứ muốn khoác lên người chiếc mặt nạ của sự thông thái. tôi vẫn lắng nghe tôi. sông núi quyện vào niềm ấp ủ. trắng những đêm nghĩ ngợi về những con đường dài rộng và hàm chứa những yếu tố mới. em cứ để cho niềm bất tận trở nên nội dung của trăn trở.

 

 

22.

không còn nghe thấy những khúc hát vui nơi những ngọn gió thổi về khi đêm chưa hết. hoa trái buổi chiều hôm khao khát niềm âu yếm của lũ ong hút mật về muộn. hằng đêm tôi vẫn nhìn thấy em ném những ý tưởng cô độc lên bầu trời [niềm cô độc vẫn như một thuộc tính  của tồn tại] chẳng lẽ thế giới là thứ lâu đài cổ kính để con người cứ chui ra chui vào những giấc mơ không có khúc cuối. tôi biết em cũng như tôi đang trong cuộc hành trình đi tìm cái có thể. em hãy cứ khóc. hãy cứ cười. khi có thể

 

 

23.

tôi đi dọc những tháng năm có tiếng vạc kêu sương thấy còn sót lại những dấu vết của mông muội. sự mông muội trong nghĩ ngợi chim vạc và trong cách thức cứ nới rộng ra của bầu trời [và tôi lại cứ mường tượng những tháng năm mông muội của tôi những tháng năm gần như không phải là tôi lớn lên với bầu sữa mẹ ] tháng sáu chim vạc nhớ mùi sương tháng ba trên bờ cỏ đồng làng. tôi đi dọc sự vận hành của mùa thấy còn  sót lại những nghĩ ngợi thành thực của lũ chim vạc ăn đêm. về đêm lũ chúng cứ  bay trên bầu trời làng tôi [và về đêm nghe những lời thành thực của chim tôi lại thấy nhớ những tháng năm mông muội của tôi] tháng sáu chẳng còn có giọt sương nào. và cánh đồng làng tôi như khoảnh ký ức trích riêng ra cho nỗi nhớ nhung

 

24.em, tôi gần như hụt hơi trong cuộc chạy trốn sự ngu xuẩn của thế giới. nấp sau nỗi dày vò của cây lá tôi nhìn thấy những khuôn mặt bệnh hoạn của đám người đang nắm giữ quyền lực. bọn họ dẫm lên lũ kiến đang bò dưới chân với vẻ kiêu căng của kẻ thắng cuộc và hét vào bầy đàn của mình. tôi nghe có tiếng khóc vì sợ hãi của đám trẻ thơ. chờ cho đám người quyền lực đi khuất tôi vội vã đi về phía có tiếng hát nghe buồn như thể đang có buổi suy tàn của một loài giống nào đó nơi mặt đất. một kẻ hát rong thời đương đại. đang hát về nỗi thống khổ của thế kỷ [cái thế kỷ của sự tận dụng tham muốn] em, tôi nghe hát nhưng chẳng trông thấy người hát  đâu cả. chỉ nhìn thấy những xác chết trên đường. có cả ông bà già có cả em bé và những cô gái xinh đẹp. thì ra lũ ngông cuồng của thế kỷ vừa mới thực thi một cuộc thảm sát ở nơi đây. những người chết người nào cũng nằm trên vũng máu chảy ra từ cơ thể của mình. mặt đất đẫm máu con người. là kẻ đang chạy trốn sự ngu xuẩn của thế giới tôi chỉ còn biết than thở với mình. rằng có phải đây là tín hiệu của sự tan rã bầy đàn

 

25.

vào những thời khắc thiêng liêng của thế kỷ tôi nhìn thấy em lặn lội về những miền cổ xưa góp nhặt những dáng vẻ của đất trời còn sót lại sau những biến động của thế giới. những áng mây chiều tháng ba [hay tháng tám nhỉ] thơ thẩn giữa những tiếng khóc của đá, niềm u uẩn tích tụ nghìn năm bật thốt thành âm vang làm chậm đi sự vĩnh hằng. một con chim biết nói [hay là hóa thân của một vị thần nhỉ] bỗng chen vào những dòng chữ em vừa ghi chú lên gương mặt của tồn tại. ồ… đây lại là sự phân rã khác của thời gian, sự tột đỉnh trong cách nhìn nhỏ bé, những sự vật chỉ biết mỉm cười hay ca ngợi mình hay chỉ biết mỉm cười hay ca ngợi hết mình những bóng hình đang đeo đuổi [thứ bóng hình có tên là lý tưởng] sự nhỏ bé trong cách nhìn thế giới cũng làm chậm đi sự vĩnh hằng. nhưng những loài vật biết nói nơi mặt đất này thì thích những giọt nước mắt của đá. tôi nghe con chim nói. còn em thì hình như là em đang trườn đi trong những ý nghĩ về sự chậm chạp của vĩnh cửu, tôi nhìn thấy em đang đặt tay thật lâu lên cuộc hôn phối của một loài hoa. nắng tháng ba [hay nắng tháng tám nhỉ] đang rải xuống miền xưa cũ. một loài hoa cổ xưa [tên là gì nhỉ] đang giao hợp với thứ hơi thở của mặt trời cũng vừa mới hình thành giữa cuộc bể dâu. trinh nguyên. và mãnh liệt. em. vĩnh cửu bao giờ cũng mang gương mặt của một cuộc tình

 

26.

ở cuối cuộc luân hồi xe mặt trời chở em đến gặp tôi. một chiều lá rụng trên sông. con sông vừa mới hình thành nơi mặt đất. có tiếng khóc ai còn sót lại đâu đó. thảng thốt. nghìn triệu năm ly tan còn chưa đủ hay sao. em nói. và nhặt lên một mảnh phù vân còn thơm mùi nước mắt. tôi nhìn thấy dường rất nhiều người đang chen chúc nhau qua con sông định mệnh. có vẻ rất háo hức. hay là lại đang bắt đầu lại nhịp điệu trầm luân.

 

27.cũng có thể vào một ngày nào đó không ai biết trước được cơn lũ của thời nay tràn qua mặt đất cuốn đi hết thảy những thằng mặt trắng những thằng mặt đen cuốn đi hết thảy những rác rưởi lịch sử [những cảnh ôm hôn nhau thề thốt giữa thế giới của đám ma đầu đang chìm đắm trong cõi ta bà những lời nói những chữ nghĩa rối rắm của lũ quỉ vô thường những nụ cười đen tối của đám con cháu lũ khủng long hèn hạ còn sót lại những cuộc rượu cuộc cờ thâu đêm suốt sáng của đám cầm đầu các bầu đoàn ca kỷ … ] và từ trên cao các vị thần [vừa thoát khỏi cảnh lao lung bầm gan tím ruột] thay nhau truyền đạt thông điệp của thời đại rằng kể từ nay loài người sẽ bắt đầu đi đứng đường hoàng nơi mặt đất

 

28.

ký ức là thi ca của lãng quên bỗng trở nên có hình hài. một chút nắng cuối ngày. hay nhiều hơn  cũng thế. cũng chỉ là lời ghi chú về một lần đã xảy ra. em. giữa lãng đãng tháng năm tôi cứ muốn viết lên bầu trời trên đầu tôi  những lời ghi chú về em

 

29.một ngày nào đó rồi em cũng trở về bên tôi. cây cối sẽ tươi tốt hơn. con người sẽ ít tàn nhẫn hơn. và cũng rất có thể là sẽ khôi phục lại một giống loài nào đó đã bị tuyệt diệt trong những thế kỷ lầm than. em thấy có buồn cười không khi bỗng dưng tôi nhìn thấy những ảo ảnh hóa thành những thành quách huy hoàng. hay suy tàn mãi mãi là những mất mát. và chúng ta thì cứ ngóng cổ chờ nghe những câu chuyện kể được bịa ra từ cửa miệng các vị thần

 

 

30.

tôi nhìn thấy những âm vang cổ kính ập đổ một chiều những kẻ truy tìm sự xuẩn ngốc cãi vã nhau chí chết nơi lâu đài huyễn hoặc. đấy là gì nhỉ. thứ đại tự sự lầm lạc. hay là làm bằng gạch đá thật. gạch đá nung từ mồ hôi nước mắt cần lao. thế kỷ này rách nát. em hãy chờ tôi ở rìa thiên hà. khi những ngôi sao dịch chuyển về phía loài cây hiển hoa mọc tự những kỷ xa xưa. em sẽ nghe thấy bài ca trù hát về thuở hoàng kim chỉ có minh triết

 

 

31.

tháng tám tôi chờ em trở lại. đêm nghe như lũ côn trùng cùng thức dậy rũ sạch những giấc ngủ cũ kỹ. những giấc ngủ làm mệt nhoài  giọt sương mai. trắng những giấc mơ về cách thức đi về của những cơn gió và những dòng sông ngang qua mặt đất. tháng tám em chưa trở lại. tôi đi tìm trong nắng những mảnh hồn cỏ cây buổi chưa có ánh mặt trời để lấp vào những khoảng trống. buổi sáng vẫn cứ thấy thao thức về một ngày nhìn thấy được gương mặt nguyên sơ.

 

32.

thành phố thức dậy tự lúc có tiếng chân những người phu làm ở bến tàu. hôm nào cũng thế những người phu bến tàu ở nhà bên cũng ra đi vào giờ ấy. tôi mường tượng ra thứ nhịp điệu của thế giới. gõ lên sự yên tĩnh giả tạo là những cần lao hối hả. tôi bắt đầu nhìn những ngọn đèn đường nơi thành phố của tôi với niềm yêu mến. những ngọn đèn làm vơi bớt nỗi nhọc nhằn của đêm. nơi thành phố của tôi có những con đường không có đèn đường. nhưng vẫn che chở cho những bước chân những bà mẹ bà chị bán rau quả ở các chợ xổm trong thành phố tôi biết là cũng ra đi cùng lúc với những người phu bến tàu đang sống chung ở ngôi nhà bên nhà tôi. tôi mường tượng ra một thứ nhịp điệu của thế giới. có những người mang rau quả của những người trồng rau quả giao cho những người ăn rau quả. những cuộc chuyển giao làm nên gương mặt của sống. nhưng những con đường nơi thành phố tôi yêu không phải chỉ chuyên cở những cuộc chuyển giao làm nên gương mặt sống. vẫn còn bước đi trên đó những mưu toan đen tối của thế kỷ.

 

33.

rồi em lại lẩn mất vào cuộc sống đầy bất trắc để tôi phải đi tìm. nhớ  và quên luôn là niềm thao thức trong ký ức tôi. tôi vẫn đi tìm em giữa những tháng năm mặt trời mặt trăng như không hề mệt mỏi. buổi sớm mai tháng tám mùa thu đang lung lạc lũ chim. tôi nhìn thấy ai cỡi mây buồn bã đi giữa bụi bặm có vẻ giống em trong trí tưởng tượng của tôi. đêm. cuộc thanh tẩy tạp âm. lại nghe được lời vô ngôn thuở hồng hoang. những huyền niệm ai đó đã biến thành niềm thống khổ. đêm nghe lũ dế hát về niềm cô độc tôi lại nhìn thấy em một mình đi giữa cỏ cây

 

34.

như có ai đó gõ lên lưng tôi vào lúc giữa khuya. con tắc kè thức giấc kêu buồn nơi cây vông đồng trước ngõ. làng xóm lặng yên một cách dị thường như thể chẳng còn ai trong làng. em vẫn còn ở tận đầu kia mặt đất. dường có ai đang chạy trên con đường trước ngõ. bước chân nghe gấp gáp như thể thế giới đang có chuyện chi. nhưng không phải. là tôi chỉ vừa nghe thấy những tiếng chân trong ký ức. em. ở đây mọi thứ vẫn cứ trôi đi giữa những năm tháng buồn như tiếng tắc kè kêu trong đêm

 

giã,tháng 7/2015