những tổ hợp của chữ/trong cuộc đồng hành với những người đang chết

có lúc tôi nằm trên đất theo cách ngửa mặt nhìn trời, những lúc như thế có thể tôi sẽ nhìn thấy bao nhiêu là cuộc đồng hành giữa tôi và những hiện hữu, như thể cuộc đồng hành giữa tôi và những người đang chết, tôi và những người đang chết lại là câu chuyện kể dai dẳng khác, trong câu chuyện kể này có thể tôi sẽ có quá nhiều lầm lẫn trong nhận thức, những kẻ đang chết từ những thế kỷ trước có vẻ như có cách hiện hữu chợt đến chợt đi, tôi mệt nhoài với thứ cách thức có vẻ mang tính thi ca hơn là sự hiện diện của  sự vật, lảng đãng những mảnh trời xưa cũ, sự sống rã ra thành những ngọn sóng trườn đi trong những điệu thức trống rỗng, thành ra thi ca của tôi lại là những sự thể trống rổng, tôi chạy theo những kẻ đang chết để lắng nghe, có thể là những lời trần tình về những gì của ngày hôm nay hay những gì của ngày hôm qua, những mòn mỏi, những cạn kiệt, những u uẩn, mỗi một lời nghe được từ ánh nhìn giận dữ hay căm tức của bọn họ là một thế giới quan đổ nát, tôi mệt nhoài trong sắp đặt lại những mảnh vỡ của chúng, thường thì sẽ nhìn thấy một thứ thương đau có hình hài, mỗi một lần sắp đặt lại một thế giới quan đổ nát là tôi lại nhìn thấy một cách biểu hiện khác của thương đau, giống như những khái niệm sáng tỏ trong nhận thức, thương đau có sức lan tỏa thành những hình ảnh sáng tỏ, hình ảnh về bầu trời bao giờ cũng từ chối sự trú ngụ của con người, hình ảnh về mặt đất với cuộc nhào nặn con người như một biến cố lớn nhất trong những biến cố, người ta vẫn cứ muốn có hình ảnh của con người theo một thứ kiểu thức nào đó, khi cho là do sự mặc khải của những thế lực huyền nhiệm, khi cho là do những đầu óc thông tuệ của con người nghĩ ra, sự nhào nặn đồng hành với cuộc sống như một thứ số phận con người nhận được từ tay tạo tác, sự nhào nặn và sự giãy dụa để thoát khỏi nhào năn trở thành thứ triết học bi thảm của con người, trong câu chuyện kể dai dẳng ấy có thể có lúc người ta sẽ nhìn thấy tôi chạy theo những kẻ đang chết, tôi đặt tôi trong hình thái phân rã để tôi nhìn tôi rõ hơn, những nỗi niềm vẫn dấu bên dưới sự điềm tĩnh thật ra chỉ là những lớp bụi thời gian lâu ngày trở thành sức che đậy, những khát vọng vẫn cứ là những sự thể lớn lao nhất trong nhận thức của tôi, chúng như thể những ngọn sóng ngầm luôn réo gọi, nhưng  những khao khát của tôi là luôn bị nén lại, luôn bị bớt đi, không phải tại tôi, mà tại những gì có vẻ hơi tàn nhẫn và điên rồ đang diễn ra bốn phía

 

6.

Leave a Reply

Your email address will not be published.