trò chuyện với người con gái của dáng vẻ vô biên

 

 

 

tặng Ngu Yên 

 

những mảnh hồn cỏ cây còn sót lại sau cuộc cung tiến cũng có thể là dấu tích của đam mê hay luyến tiếc
người gánh định mệnh đi giữa thế giới đông đảo
có thể đó là nhà hiền triết mất ngủ vì bi kịch loài người, giấy bút như thể không còn chịu đựng nổi những luận thuyết trúc trắc, lê thê

có thể đó là tên kẻ cướp nghèo kiết xác giữa thời có quá nhiều kẻ cướp

có thể đó là kẻ chán đời nằm dài giữa rong rêu năm tháng, lũ chim lười nhác nhất trong các loài chim đến lót ổ trên niềm bi quan đã thành thi ca của thế kỷ
có thể đó là kẻ chăn trâu, mục dã, hình dạng và nỗi niềm có thể đã được ai đó phổ thành những đoạn khúc trong bài ca mục tử

người hát rong chết vào một buổi sớm mai khi phác hiện ra bấy lâu không phải hát về kẻ chăn trâu đã ngã chết cũng vào một buổi sớm mai khi hiểu ra mình cũng đang được chăn dắt bằng những thứ luật lệ trần gian nghiệt ngã
cứ thử nhìn lại cuộc hành trình của chúng ta
em sẽ thấy một thế giới vừa kỳ dị vừa khó hiểu vừa cũ kỹ
những sứ giả thường mang đến cho loài người tin tức tốt lành có thể sẽ đến chậm hoặc không bao giờ đến khi thế giới xuất hiện quá nhiều những tay thủ lĩnh đất nước giảo hoạt nói năng sặc mùi biện thuyết

hắn, những tay thủ lĩnh luôn cố giữ thứ giọng điệu êm ái, khí giới hắn dùng che đậy hắn dã tâm trong cuộc vận động của thế giới

tôi hình dung vào những ngày tàn của lũ khủng long: tổ tiên hắn thấy nuối tiếc bầy dã thú sắp tiêu vong đã ra sức giao phối với đám khủng long cuối cùng, nếu không phải thế thì điều gì cắt nghĩa cho dòng máu hiếu sát trong người hắn

đất, cội nguồn hết thảy sinh thể, những ngày có nhiều nắng mặt trời, nghìn năm là cuộc thử thách, tôi bước giữa hơi thở cuộc tuần hoàn, nghe thấy hương thơm, âm vang của vẻ đẹp vĩnh hằng, dẫu thế giới này có đổ nát, có hư vô, em vẫn là cuộc vô biên khỏa lên ý nghĩ của tôi, khỏa lên mơ ước của tôi, khỏa lên sự bắt đầu và chấm hết của tôi
tôi đọc những núi sông hình thành tự các buổi tạo sơn những nghìn năm trước, phù điêu của cuộc chuyển động vĩ đại và bất trắc, thấy em đi lại giữa những khe nứt của thời gian, hay sự tĩnh tại lại thử thách em, đi là tỏa ra cùng sông núi dáng vẻ của vô biên

sợ không còn kịp trở về, tôi vội bốc nắm đất dưới chân dấu vào ký ức, cứ bước đại qua thứ trật tự bọn người thời thế đã sắp đặt sẵn, tiếng trống, tiếng chiêng, tiếng hô hét của đám đốc công, tiếng gào thét của những người đang bị kẹt dưới những chủ thuyết man rợ, những văn bản làm bằng chữ tượng hình có, bằng mẫu tự La Tinh có, những ký kết, về dân chủ, nhân quyền, về tự do, độc lập, dường đang tức giận ai đó, hay tức giận chuyện gì đó, lũ chó nhà ai, đông lắm, cứ đuổi riết theo tôi, sủa, tôi chạy hụt hơi qua miền sắp đặt, cứ hướng về phía em mà chạy, hướng về phía dáng vẻ vô biên.

 

 

giã
16PM 11.07.2017
ngày liên lạc được NY
.

Leave a Reply

Your email address will not be published.