Trò chơi thế kỷ

 

Bấy giờ tôi cũng chẳng hiểu “trò chơi thế kỷ” là cái quái  gì, chỉ là nghe được từ những cuộc chuyện trò giữa cha tôi và bạn bè ông, rồi tôi tuyên bố ầm lên thế: Đây là trò chơi thế kỷ. Sự việc lập tức quyến rủ toàn bộ lũ trẻ cùng lứa tôi ở trong làng. Thực ra là tôi muốn cai trị lũ chúng bằng cách bắt chước các tuồng hát bộ từng diễn trong làng để lập ra trò chơi “thiên tử và chư hầu”, rồi khoác lên  đó cái tên thật mới: Trò chơi thế kỷ. Đại ca cứ làm thiên tử, còn lũ em làm chư hầu. Những thằng nịnh hót lập tức xưng em với tôi. Và gọi tôi là đại ca. Nếu trong các  buổi diễn tuồng ở làng, thiên tử có lúc có râu, có lúc không râu, nhưng tôi thì quyết định tôi phải có râu. Người ta phải tốn tiền mua sắm râu, và mũ áo. Nhưng bọn tôi thì không tốn xu nào. Mày là thằng ngu, chỉ râu chư hầu mới  ngắn, còn râu thiên tử thì phải dài, nghe chưa. Tôi tát tai một thằng dưới trướng khi thằng đó làm bộ râu thiên tử ngắn củn cỡn. Râu là làm từ tàu lá chuối. Lũ bay là một lũ ngu.Tôi chửi mấy đứa dưới trướng không biết chằm mũ áo thiên tử. Ai đời chằm mũ áo thiên tử  bằng lá mít mà chằm mũ áo chư hầu bằng lá bàng. Thiên tử là con trời nên mũ áo phải bằng lá bàng sang trọng, nghe chưa. Mấy thằng đó ăn mỗi đứa năm bạt tai của tôi. Và thằng nào cũng bị chảy máu mũi. Chảy máu mũi là hình thức phổ biến tôi dùng để răn đe lũ dưới trướng. Còn tôi thì vô cùng thích thú với cái từ “con trời” học được từ những buổi trò chuyện giữa cha tôi và bạn bè ông. Thằng con tôi đang chơi trò chơi thế kỷ đó. Một hôm đang cùng lũ nhỏ chơi trò thiên tử và chư hầu  ở ngoài vườn thì nghe ở trong nhà cha tôi khoe với bạn bè ông. Phải nói bấy giờ hai lỗ mũi tôi cứ nóng bừng lên. Hết thảy lũ bay phải quì xuống. Tôi vừa phừng mũi, vừa hét. Tôi ngồi trên ghế, hét. Còn lũ nhỏ trong làng, cái đám chư hầu ấy thì mũ áo chỉnh tề quì dưới đất. Cũng có rất nhiều đứa co cưỡng không chịu quì. Không quì thì coi chừng bị học máu mũi đó nghe chưa. Tôi ngồi trên ghế, hét. Nhưng có rất nhiều đứa chẳng hề hấn trước cách răn đe tôi đã tăng thêm cường độ thiệt hại. Hãy lột hết áo mũ chúng đi. Tôi hét như điên. Và lập tức những thằng quì lột hết áo mũ những thằng không quì. Có nghĩa là tôi đã loại chúng ra khỏi lĩnh vực chư hầu. Tôi có nhìn thấy những ánh mắt bất ưng của chúng, nhưng dường như là chúng rất sợ sức vóc của tôi, thứ sức vóc có vẻ mập mạnh nhất đám nhỏ trong làng. Có nghĩa, hết thảy cái lũ vừa bị cách chức răm rắp lùi ra xa phía sau. Và răm rắp quì xuống.Và cái buổi sáng ấy tựa như thứ định mệnh khắc nghiệt đối với tuổi thơ tôi. Tôi quyết định là trong buổi sáng ấy lũ chư hầu bắt đầu xưng “con” với tôi. Và gọi tôi là hoàng thượng. Tôi đang sửa soạn ban bố thứ pháp lệnh  ấy thì một thằng con trai có vẻ mập mạnh hơn tôi, cắp tay sau đít, đủng đỉnh bước đi bốn phía chỗ bọn tôi đang chơi trò chơi thế kỷ. E mày là thằng nào? Tôi thét. Và ngoắc tay ra lệnh cho thằng đó tới chỗ tôi ngồi. Tôi định là sẽ cho thằng đó một bài học, trước cho hả giận, sau để răn đe lũ dưới trướng. Nhưng thằng đó mới đúng là con trời. Vừa bước tới trước tôi nó đã giáng cho tôi mấy bạt tai. Lập tức tôi đổ xưống ghế thiên tử. Kể từ lúc này tao là thiên tử, chứ không phải mày, nghe chưa. Thằng đó hét. Tôi nằm dài trên đất nghe như có tiếng ai vọng lại từ cõi chết. Thực ra là tôi chưa chết. Chỉ thấy mình đang chảy máu mòm máu mũi, bấy giờ tôi nghe đau cả da thịt đau cả trong lòng. Chỉ liền sau đó tôi biết thằng đó là cháu ngoại của ông Hích ở trong làng. Thằng đó đến nhà ông ngoại nó chơi hôm trước thì hôm sau đã lấy của tôi toàn bộ thứ quyền uy tôi gầy dựng bấy lâu.

 

Giã, 2013-2016

Leave a Reply

Your email address will not be published.