tôi nhìn thấy vết xước nơi trái tim em

 

và dấu chân em như vẫn còn nguyên bên dưới những hàng cây xà cừ, những con đường ngang qua cuộc đời một người như những phác thảo tăm tối và rối rắm, những ngày chạy trốn sự ngu tối của con người em đã băng qua những con đường cũ kỹ ẩn mình bên dưới những hàng cây xà cừ vòm lá thâm u ẩn mật, những ngộ nhận của thế kỷ chỉ làm chậm đi cuộc tiến hóa của loài giống, có những đêm tôi một mình lặn lội đi tìm một sự trợ giúp nào đó đến từ phía thuở trước, chẳng hạn một vị thần cổ đại hảo tâm nào đó chịu bước vào chốn đương đại, hay là có một thứ phép màu thuộc những năng lực của buổi hỗn mang có thể xua tan được ngu tối của con người, nhưng tất cả những điều tôi mong ước lại thuộc về thứ cảm thức giả định có tên là thế giới ảo ảnh, tôi lo em không vượt qua được những năm tháng khó khăn, nhưng vào một đêm tháng ba có tiếng sóng biển vỗ vào rừng thông, em đã đến gõ cửa nhà tôi, nụ cười thật tươi trên môi em thay cho lời giải thích là em vẫn bình yên, em vừa mới vượt qua được những chặng đường tăm tối, vẫn tiếp tục cuộc hành trình, em nói, vẫn giữ nụ cười thật tươi trên môi, nhưng tôi lại nhận ra có sự bất thường nào đó đã xảy ra với em, tôi áp tai lên ngực em, nghe thử, thì nhìn thấy có vết xước nơi trái tim em

Leave a Reply

Your email address will not be published.