Tổ khúc của những tổ khúc

 

 

Trò chuyện với người con gái của dáng vẻ vô biên  

 

Em hãy tin chắc rằng thế giới như sự hiện hữu của những tổ khúc.

 

Giữa lãng đãng tháng năm dấy lên trăng sao, bốn bể, hình thù của những chuyển động nghìn năm, dấy lên những cuộc chuyện trò giữa các sự vật.

 

Tôi đoan chắc với em rằng những cuộc chuyện trò giữa các sự vật là vô tận.

 

Ta đã đi qua những lặng lẽ tinh khôi nghe thấy niềm mơ ước của cỏ cây nuôi dưỡng tự buổi chúng chưa biết ta là ngọn gió thổi qua đầu ghềnh.

Gió nói.

 

Nhưng chúng tôi vẫn hát tự khi những đám mây chưa  kịp lang thang qua những khoảng trống.
Chim nói.

 

Ta biết, thế giới là những khoảng trống và không những khoảng trống, là những cách trở và không những cách trở, ta đi, ngày ngắn lại, đêm ngắn lại, những thế kỷ ngắn lại, nghìn năm trước trong nghìn năm sau.

Gió nói.

 

Có nghĩa, giờ chúng tôi hát thì nghìn năm sau con cháu loài chim vẫn nghe thấy

Chim nói.

 

Nghìn năm trước hay nghìn năm sau cũng thế, chúng chỉ là những biểu hiện của thế giới, là những tổ khúc bất tận.

Gió nói.

 

Em hãy tin chắc rằng sự cách trở giữa chúng ta chỉ là cách biểu hiện của thế giới, vào một hôm có ngọn gió thổi qua giữa ngày, tôi nhìn thấy tôi và em dắt nhau đi giữa miền ẩn ức, nơi chốn của  nhớ lại và lãng quên, lung linh bóng dáng của ngọn sóng, lung linh hình thù của những niềm mơ ước dấu kín đắng sau vẻ điềm tĩnh của sự vật, chảy xiết  con nước đổ về từ những khúc ngoặc, nắng, và những hữu thể có những cửa ngõ mở ra giữa những tiếng réo gọi, những bước chân vội vã, những ngả rẽ rối rắm, những chờ đợi, và những cuộc tình…

 

Nhưng sự phản trắc của các loài giống là vô tận, lũ dế phản trắc đêm không chịu hát khiến cho cuộc sống trở nên lạnh lẽo, loài voi loài gấu phản trắc tranh giành chỗ ăn chỗ ngủ khiến rừng cây đổ nát, đám nhân loại phản trắc không lúc nào là không tranh nhau chỗ đứng nơi mặt đất những cuộc chiến đẫm máu đốt cháy sử thi, ta đi, cuộc hòa âm của thế giới đang dấy lên những khoảng lặng

Gió nói.

 

Và lũ chim thì dường như đang khóc.

 

Em biết không, tôi nói với gió là hãy thôi nói về chuyện phản trắc của các loài giống  để tôi và em qua hết miền ẩn ức.

 

Và em hãy tin chắc rằng cuộc tình chúng ta là tổ khúc của những nghìn năm gió trăng lãng đãng đi về, em hãy tin rằng thế giới là tổ khúc của những tổ khúc.

 

Leave a Reply

Your email address will not be published.