thoảng một âm ba trắc trở

 

tôi ngồi im nơi mặt đất nhìn mây bay, những đám mây phóng đãn, thứ vật thể thoáng cái ở nơi này thoáng cái ở nơi kia, nhưng dường đang phân vân do dự như thể đang bị cột chặt vào một nỗi niềm nào đó, một thứ khái niệm đặt, khép kín, khiến cho việc bay không như mong muốn, mây bay đi bay lại, chẳng ở, chẳng đi, có rất nhiều tiếng chó sủa trong làng, tất nhiên không phải là sủa mây, có thể là đang có nhiều người lạ vào làng, hay là làng đang xảy chuyện chi, ở trong làng có nhiều người đi lại, đằng nào thì cũng là sự dịch chuyển, tiếng chó không phải là nguyên nhân của dịch chuyển,  tôi phát hiện ra  nỗi do dự tiềm ẩn trong những tiếng sủa, lũ chó, vật thể bị tác động bỡi sự dịch chuyển muốn bày tỏ những gì đó, sủa là một cách bày tỏ chưa hết những gì muốn bày tỏ, đấy là nỗi do dự, tôi muốn nói thật nhiều về tiếng sủa của chó, nhưng lại thấy do dự trong nghĩ ngợi, bỡi  tiếng sủa của chó cũng chỉ là một tín hiệu của tồn tại, nhưng đằng nào thì ở làng tôi vẫn có nhiều tiếng chó sủa, cả ngày lẫn đêm, điều đó chứng tỏ con người là những vật thể phải luôn được dịch chuyển, tôi trích một qui luật chuyển động được phổ quát hóa vào trường hợp làng tôi luôn có nhiều sự dịch chuyển, là hết thảy con người sẽ không còn chốn nương thân nơi mặt đất nếu có ai đó cướp mất đất dưới chân mình, tôi ngồi im nơi mặt đất nhìn người ta đi lại, dường có ai đó đang quảy đàn cầm đi về phía tôi, ai, người của những tháng năm cây bằng lăng trên dãy núi trước làng không trỗ hoa, tháng sáu, bằng lăng không trỗ hoa, ai đó nói với tôi về những bất thường trong các mối tương quan trong trời đất, lũ chim có thể bay đến một vùng đất trời nào đó mang về những mảnh xương khô của ai đó để phổ thành những khúc hát mang hình ảnh về sự khập khiển của cách ra hoa lá trên rừng và về sự phản bội dòng giống của đám thú hiếu chiến, đêm, nước trên các con suối có vẻ còn do dự khi cất tiếng hát khúc hát của chim, tháng sáu, bằng lăng trên rừng không trỗ hoa, ai đó nói với tôi về các mức độ của điêu tàn, đấy là một khái niệm tàn nhẫn, ai lại đi định nghĩa điêu tàn, thứ vật thể phải khó khăn lắm khi nhắc tới, nhưng hết thảy những cuốn từ điển của con người đều có mục từ định nghĩa điêu tàn, hay là thứ vật thể tàn nhẫn ấy vẫn tồn tại trong các sự vật, nơi gương mặt lộng lẫy của một nền văn minh đang sáng giá lại tiềm ẩn những yếu tố tàn lụi, tôi ngồi im nơi mặt đất nhìn người ta đi lại, những gương mặt con người như những kiến trúc hình thành từ nỗi do dự chết người của tạo tác, có vẻ thiếu vắng, có vẻ bất an, có vẻ khao khát, có vẻ như đang muốn vùng vẫy, người ta đang chờ, thứ yếu tố mang tính thời gian vừa như ân huệ, vừa như sự trừng phạt, cuộc chơi có vẻ chưa có dấu hiệu gì là kết thúc, tiếng ca vang từ những cuộc cờ, những tay chơi đẳng cấp, những đam mê thác đổ, những cạm bẩy và những con mắt soi mói, tôi ngồi im nơi mặt đất nhìn thấy làng quê tôi như đang trong cơn say, chếnh choáng gập mình trong thứ âm vang màu đen tàn nhẫn.

 

giã 18PM  2/4/2016

Leave a Reply

Your email address will not be published.