giả định về một triết học của đất

 

gió tháng chạp
 

như vẫn còn nghe mùi gió tháng chạp thổi qua căn nhà sàn, đêm tỏa sáng khúc biến tấu của núi, tôi gác tay lên ngực em, hơi thở của đất, những ngày tháng như nguồn mạch của những ngữ nghĩa về bụi, về những con đường dẫn đến các miền đất, về những ảo ảnh còn lưu giữ trong trời đất,  tháng chạp, tôi thấy trong ký ức những mảnh ghép, tôi dắt em qua con suối nước cắt chân, những ca khúc cũ của lũ chim trên rừng, những tồn tại dưới chân núi tựa những phác thảo dở dang của tạo tác, đêm ngủ cùng với lũ mọt đang gặm những chiếc cột nhà sàn làm bằng củi núi, tôi gác tay lên ngực em, giấc mơ về cuộc hành trình trắc trở, tháng chạp, ký ức đánh động những cơn gió đang thổi lại từ phương bắc 

 

 

 

 

 

thời băng tuyết cũ tan chảy

 

dẫu gì thế giới cũng đang chuyển động theo cách của nó, ở cực nam, đám băng tuyết không còn muốn giữ nguyên hình dạng của thuở kỷ băng hà, đang tan chảy, nước biển đang nhiều thêm lên,  dường như đã đến thời các xứ sở cứ đương không nhập lại rồi đương không tách ra, thời của hợp nhất và tan rã, và dường như cũng đã đến thời con người ta có thể dùng phép thuật, tà thuật, hay cãi chày cãi cối để được trở thành một nguyên thủ quốc gia, các vì vua của  thời băng tuyết cũ tan chảy, tôi cúi xuống những chữ nghĩa cả đời đã viết ra, bỗng thấy mình lạc giữa trùng vây, nghìn nghịt những gương mặt giận dữ, nghìn nghịt những bước chân nặng trịch trần gian, nghìn nghịt những tra vấn của rừng cây, núi đồi, của sông hồ, biển cả, những tra vấn của những con đường dẫn đến các miền xứ sở, tôi nghe mặt đất dưới chân tôi như có điều gì đó thật bất thường 

giã 7h40 AM  28.1.2017
mồng một tết đinh dậu

 

 

 

những bài học vỡ lòng

dù sao em vẫn là thi ca vĩ đại nhất trong cuộc đời tôi, mùa đông, tôi bước đi giữa những ký ức ẩm ướt, người ta không đọc tôi, nhưng không sao, vì đã có em đọc tôi, từng ngày, những viên sỏi lăn trong trí nhớ, mùa đông ở thành phố tôi yêu biển động như luôn vỗ vào trí nhớ tôi, tiếng sóng như sự ký thác của âm ba thời gian, mùa đông, buổi sớm tinh mơ tôi chờ em trước gác trọ, phố biển bỗng thành ra chốn hò hẹn, những chiếc xe ngựa bỗng chạy lộc cộc trong tiếng gà gáy sáng trong nghĩ ngợi, lời đồng nội lạc giữa kinh thành, cũ,  và đổ nát, em đã từng ở đây, nếm trải những cũ kỹ và đổ nát, buổi sớm tinh mơ tôi đợi em trước biển, bỗng nhìn thấy những người lính chạy giữa chốn kinh thành cũ, người lính hay những kẻ làm cho quá khứ rõ ra, mủa đông, tôi dõi theo em trong trí nhớ, những cơn mưa giống như những bài học vỡ lòng trong sách quốc văn giáo khoa thư, những cơn mưa nói với tôi, rằng, đây là mùa đông, và tôi đang nghĩ về em

giã 9AM 25.11.2018

 


.
.