Thơ Zbignew Herbert

VỀ THÀNH TROA

1.

Troa ô thành Troa
nhà khảo cổ
sẽ rắc tro tàn của mi qua những ngón tay của ông ta
nhưng một ngọn lửa lan ra to lớn hơn những gì trong Iliad

về  bảy đường dây
có quá ít những đường dây
người ta cần một bài hợp xướng

một biển lời ai oán
và tiếng sấm của núi non
[của] mưa đá
—làm thế nào cho
con người tránh xa sự đổ nát
làm thế nào cho
bài hợp xướng hình thành từ những bài thơ
coi như nhà thơ không lầm lẫn
sự im lặng đáng kính
như một cột muối biển
—Bài hát sẽ thoát ra bình yên
bài hát thoát ra
với đôi cánh cháy rực

bay vào bầu trời trong veo
Trăng mọc lên trên những đổ nát
Troa ô thành Troa
Thành phố lặng lẽ

Nhà thơ vật lộn với cái bóng của mình
Nhà thơ kêu gào như con chim trong khoảng trống

Mặt trăng lặp lại cảnh quan của nó
sắt thép nhẹ nhàng trong tro tàn âm ỉ

 

2.

Bọn họ bước dọc theo những thung hẹp của những con phố cũ
như bước trên biển đỏ của tro tàn

và gió cuốn tung bụi đỏ
sự thực [là] đã vẽ nên cảnh hoàng hôn của thành phố

 

Bọn họ bước dọc theo những thung hẹp của những con phố cũ
khỏa hơi thở vào thứ bình minh băng giá  vô vọng

bọn họ nói: nhiều năm sẽ trôi đi
trước khi ngôi nhà đầu tiên được dựng lên ở nơi đây

bọn họ bước dọc theo những thung hẹp của những con phố cũ

bọn họ nghĩ là mình sẽ tìm thấy một số dấu vết

những vở kịch què quặt
trên chiếc kèn harmonica
về bím tóc của rặng liễu
về một cô gái
nhà thơ lặng lẽ

mưa rơi

 

ABOUT TROY

Translate by John Carpenter and Bogdana Carpenter

1

Troy O Troy
an archeologist
will sift your ashes through his fingers
yet a fire occurred greater than that of the Iliad
for seven strings–

too few strings
one needs a chorus
a sea of laments
and thunder of mountains
rain of stone

–how to lead
people away from the ruins
how to lead
the chorus from poems–

thinks the faultless poet
respectably mute
as a pillar of salt
–The song will escape unharmed
It escaped
with flaming wing
into a pure sky

The moon rises over the ruins
Troy O Troy
The city is silent

The poet struggles with his own shadow
The poet cries like a bird in the void

The moon repeats its landscape
gentle metal in smoldering ash

 

2

They walked along ravines of former streets
as if on a red sea of cinders

and wind lifted the red dust
faithfully painted the sunset of the city

They walked along ravines of former streets
they breathed on the frozen dawn in vain

they said: long years will pass
before the first house stands here

they walked along ravines of former streets
they thought they would find some traces

a cripple plays
on a harmonica
about the braids of a willow
about a girl

the poet is silent
rain falls

https://allpoetry.com/classics/alpha/Zbigniew%20Herbert

 

***

 

CÂU TRẢ LỜI 

Đây sẽ là đêm trong tuyết dày

đủ sức làm cho những bước chân nghẽn lại
trong thứ bóng tối dày đang biến đổi

thân thể [bạn] thành hai vùng tối
chúng tôi nằm kiềm giữ hơi thở

và ngay cả tiếng thì thào của nghĩ ngợi nhẹ nhất

 

nếu chúng ta không bị lũ sói theo dấu
và người đàn ông đang mặc áo da cừu Nga
cái chết như ánh lử chớp nơi ngực ông ta
chúng tôi phải nhảy qua và chạy
trong tán thưởng của của những tràng vỗ tay ngắn khô khan
cho [một thứ] bến bờ đã có từ lâu

 

mặt đất giống nhau ở mọi nơi

sự khôn ngoan khai sáng cho mọi nơi người đàn ông
khóc với những giọt nước mắt trắng trong
những người mẹ làm rung chuyển những đứa con của họ
trăng lên

và dựng lên ngôi nhà thanh bạch cho chúng ta
đây sẽ là đêm sau những sự thật khó khăn
mưu toan của trí tưởng tượng
nó có hương vị của bánh mì và cái nhẹ nhàng của rượu vodka
nhưng sự lựa chọn [lại] lưu giữ ở đây
có phải đã thành thâm căn cố đế bỡi mọi giấc mơ về những cây cọ

 

giấc mơ bị đứt quãng đột ngột bỡi sự xuất hiện của ba người đàn ông

cao to tò mò và nhẫn tâm
họ sẽ tra gạn tên bạn nỗi sợ hãi của bạn

lệnh cho bạn bước xuống cầu thang
họ sẽ không cho bạn làm bất cứ việc gì
trừ gương mặt thương hại của người gác cổng

 

Thời Trung cổ [của] Hy Lạp La Mã
Ấn Độ [của] Phương Đông người Italy thời Elizabeth
có lẽ trên tất cả là người Pháp
một chút của Weimar và  Versailles
chúng tôi mang quá nhiều những quê hương
trên đôi vai của một trái đất đơn độc

 

nhưng người duy nhất được che chở

bỡi một số [người]  ít nhất
có phải đây là nơi họ sẽ giày xéo bạn xuống đất

hoặc với một cây thuổng ngân lên một cách trân tráo
để tạo ra cái huyệt mộ to lớn cho niềm khao khát của bạn

 

AN ANWWER

Translated by John Carpenter and Bogdana Carpenter

This will be a night in deep snow
which has the power to muffle steps
in deep shadow transforming
bodies to two puddles of darkness
we lie holding our breath
and even the slightest whisper of thought

if we are not tracked down by wolves
and the man in a Russian sheepskin who swings
quick-firing death on his chest
we must spring and run
in the clapping of short dry salvos
to that other longed-for shore

the earth is the same everywhere
wisdom teaches everywhere the man
weeps with white tears
mothers rock their children
the moon rises
and builds a white house for us

this will be night after hard reality
a conspiracy of the imagination
it has a taste of bread and lightness of vodka
but the choice to remain here
is confirmed by every dream about palm trees

the dream is interrupted suddenly by the arrival of three
tall men of rubber and iron
they will check your name your fear
order you to go downstairs
they won’t allow you to take anything
but the compassionate face of the janitor

Hellenic Roman Medieval
East Indian Elizabethan Italian
perhaps above all French
a bit of Weimar and Versailles
we carry so many homelands
on the shoulders of a single earth

but the only one guarded
by the most singular number

is here where they will trample you into the ground
or with boldly ringing spade
make a large pit for your longing

https://www.poemhunter.com/poem/an-answer-14/

 

***

 

BA BÀI THƠ VIẾT TỪ TRÁI TIM

I

Tôi không thể tìm được một tiêu đề
cho kỷ niệm về bạn
với bàn tay bị xé nát trong bóng tối
tôi dẫm lên  mảnh vỡ của những gương mặt

 

những lai lịch thân thiện diệu dàng
đông cứng thành thứ đường nét khắc nghiệt

chiếc vòng tròn trên đầu tôi
trống rổng như vầng trán trong bầu trời
hình bóng của con  người là một mẫu giấy đen 

 

II

cuộc sống—sự sỉ nhục
cuộc sống—sự chống trả
Tôi tự trách mình về tội hay lãng quên

bạn đã để lại một vòng tay như chiếc áo len thừa
một cái nhìn như câu hỏi

những bàn tay của chúng tôi không thể biến thành hình dạng những
                                                             bàn tay của bạn

lặng lẽ như chiếc gương soi
không bị mờ đi bỡi hơi thở
những ánh mắt sẽ để lại những nghi vấn

mỗi ngày tôi làm mới lại cách nhìn của tôi
mỗi ngày là sự chạm tới sự mới mẻ của tôi
[tôi] bị kích thích bỡi tiếp cận  quá nhiều sự việc
những bèo bọt cuộc sống như trải ra trên máu
Những Chiếc Bóng nhẹ nhàng tan đi
chúng ta đừng để cho người chết bị giết chết—

 

có lẽ một đám mây sẽ chuyển thành ký ức
hình dáng hao gầy của những đồng tiền Roma

 

III

những người phụ nữ trên đường phố của chúng ta
giản dị và lương thiện
bọn họ kiên nhẫn mang từ chợ vế
những hương vị của những rau quả nhiều dinh dưỡng

những đứa trẻ trên đường phố của chúng ta
[như những] con mèo tai họa

những con chim bồ câu

màu xám thanh thoát

tượng Nhà Thơ trong công viên
những đứa trẻ sẽ quay những chiếc vòng của chúng
và những lời reo hò báng bổ
con chim đậu trên cánh tay Nhà Thơ
đọc sự lặng lẽ của Người

 

vào buổi trưa mùa hè những người đàn bà
kiên nhẫn chờ đôi môi [của mình]
có mùi thuốc lá quen thuộc

những người phụ nữ không thể trả lời
con cái của họ: anh ấy sẽ trở về hay không
khi thành phố rơi vào cảnh giới
người ta dập lửa bằng tay
áp lực trong mắt họ

 

những đứa trẻ trên đường phố của chúng ta
sở hữu cái chết khó khăn
những con chim bồ câu nhẹ nhàng rơi
như bị bắn hạ trong không khí

bây giờ thì đôi môi Nhà Thơ
là thứ chân trời trống rổng
những con chim con và những người đàn bà không thể sống
trong lớp vỏ buồn tẻ của thành phố
trong đống tro tàn của chăn chiếu lạnh lẽo

thành phố đứng bên nước
lặng yên như ký ức của một chiếc gương soi
thứ ký ức phản chiếu từ đáy nước
và bay tận [những] vì sao ở trên cao
nơi một ngọn lửa ở từ xa đang cháy
như trang viết trong Iliad 

 

 

THREE POEMS BY HEART 

I

I can’t find the title
of a memory about you
with a hand torn from darkness
I step on fragments of faces

soft friendly profiles
frozen into a hard contour

circling above my head
empty as a forehead of air
a man’s silhouette of black paper

II

living—despite
living—against
I reproach myself for the sin of forgetfulness

you left an embrace like a superfluous sweater
a look like a question

our hands won’t transmit the shape of your hands
we squander them touching ordinary things

calm as a mirror
not mildewed with breath
the eyes will send back the question

every day I renew my sight
every day my touch grows
tickled by the proximity of so many things

life bubbles over like blood
Shadows gently melt
let us not allow the dead to be killed—

perhaps a cloud will transmit remembrance—
a worn profile of Roman coins

III

the women on our street
were plain and good
they patiently carried from the markets
bouquets of nourishing vegetables

the children on our street
scourge of cats

the pigeons—

softly gray

a Poet’s statue was in the park
children would roll their hoops
and colorful shouts
birds sat on the Poet’s hand
read his silence

on summer evenings wives
waited patiently for lips
smelling of familiar tobacco

women could not answer
their children: will he return
when the city was setting
they put the fire out with hands
pressing their eyes

the children on our street
had a difficult death
pigeons fell lightly
like shot down air

now the lips of the Poet
form an empty horizon
birds children and wives cannot live
in the city’s funereal shells
in cold eiderdowns of ashes

the city stands over water
smooth as the memory of a mirror
it reflects in the water from the bottom

and flies to a high star
where a distant fire is burning
like a page of the Iliad

https://allpoetry.com/Three-Poems-By-Heart