MI KHÔNG PHẢI LÀ NHỮNG NGƯỜI KHÁC
Những trước tác ai đó để lại
Sự khẩn cầu [đầy nỗi] sợ hãi của mi sẽ không cứu nổi mi [đâu]
Mi đâu phải là những người khác, và chính mi [sẽ] nhìn thấy mi
Bây giờ thì [mi] đang ở giữa mê cung được dệt nên
Bỡi chính bước chân mi. Nỗi thống khổ của Chúa hay
Của Socrate sẽ không cứu nổi mi, cũng sẽ không phải
Sức mạnh của Đức Phật tôn quí cứu nổi mi
Hãy chấp nhận cái chết vào lúc cuối ngày
Trong khu vườn. Những chữ được viết ra
Bằng bàn tay của mi hay những lời được nói ra
Từ đôi môi của mi, những thứ này đều là cát bụi. Số phận
chẳng thương tiếc [mi]
Và đêm của Chúa thì vô tận
Chuyện của mi là thời gian, cái không ngừng nghỉ
Thời gian. Mi là từng khoảnh khắc cô độc
ADAM LÀ TRO TÀN CỦA MI
Ngọn gươm rồi sẽ chết y như chùm trái cây chín rụng
Gương chưa hẳn dễ vỡ hơn đá
Mọi hiện hữu trên đời đều thấy trước chúng là cát bụi
Sắt thì rỉ sét. Giọng nói hẳn là thứ tiếng dội nghìn năm
A dam, người cha thời trai trẻ, là tro tàn của mi
Khu vườn sau rốt cũng là khu vườn đầu tiên
Chim sơn ca và nhà thơ kinh điển Pindar đều là nghững giọng nói
Binh minh [cũng chỉ] là ánh chiếu của hoàng hôn
Mycenaean giai đọan cuối thời đại đồ đồng Hy Lạp cổ đại, chiếc mặt nạ
chết bằng vàng của nó
Tường thành cao ngất, cõi điêu tàn ô nhục
Urquiza, người đã để lại cho đời sau chiếc dao găm
Chính là khuôn mặt nhìn thấy trong gương
Không phải khuôn mặt của ngày hôm qua. Đêm
Làm tiêu tan nó. Thời gian mong manh đã hun đúc chúng ta
Niềm vui nào biến thành thứ nước không thể nào thương tích
Điều đó hẳn chảy qua ngụ ngôn
Của Heraclitus, hay ngọn lửa rối ren
Nhưng bây giờ trong một ngày dài không thể kết thúc
Ta cảm thấy không thể thay đổi và cô đơn
CUỘC TUẦN HOÀN CỦA ĐÊM
Gửi Sylvina Bullrich (*)
Họ biết, những học trò nhiệt thành của Pythagoras:
Những ngôi sao, những kẻ trở lại theo chu kỳ
Những nguyên tử định mệnh sẽ lập lại trong niềm khẩn cấp
Nữ thần tình yêu Aphrodite Vàng Ngọc [của ta] cư dân thành Thebes [Hy
Lạp, với] quảng trường agoras.
Một thời đại tương lai sẽ nhìn thấy một đám đông người ngợm
Với đôi chân không móng bộ ngực của người
Lapith [trong thung lũng Peneus]
Khi Rome trở thành cát bụi, con quái vật Minotaur sẽ gầm lên
Trong đêm vô tận của cung điện hoang dại của nó
Từng đêm mất ngủ trở lại: thứ phút giây
Đôi tay chữ viết này sẽ được tái sinh từ cùng một thứ
Bụng dạ, những đám đông sắt đá tạo nên những vực thẳm
David Hume xứ Edinburgh đã nói điều tương tự
Chúng ta sẽ trở lại trong một cuộc luân hồi khác
Như thứ ám hiệu trong một phân số tuần hoàn ?
Vòng quay Pythagore chưa hiểu hết vẫn còn đó
Từng đêm từng đêm rời bỏ ta ở một chốn nào đó trong thế giới
Nơi ngoại ô. Một góc hẻo lánh
Phía Bắc hay phía Nam hay đằng Tây
Nhưng ta [thì] luôn có một bức tường màu xanh như bầu trời
Một cây vả buồn rầu và một vỉa hè đổ nát
Ở đó là Buenos Aires. Thời gian cho những kẻ
Mang theo tình yêu hay vàng, chắc chắn là không rời khỏi ta
Đóa hồng lặng lẽ này. Chùm huyết quản này
Của những con phố lập lại những cái tên của quá khứ
Là thuộc dòng máu của ta: Laprida, Cabrera, Soler, Suárez…
Những cái tên lừng lẫy (một cách bí mật) với sự đánh thức
Những nền cộng hòa, lũ ngựa và những buổi ban mai
Những chiến công vui vẻ, [và] cái chết của người lính
Những quảng trường trầm trọng thêm bỡi những đêm vô chủ
Là quảng sân to lớn của [thứ] cung điện vô vị
Và những con đường đồng lòng làm nên thứ không gian
Là hành lang của nỗi sợ mơ hồ và giấc ngủ
Đêm khuyết trở lại Anaxagoras đã đọc được
Những cuộc qui hồi vĩnh cửu đối với xương thịt ta
Và ký ức hay dự án của bài thơ bất tận
’’Họ biết những học trò nhiệt thành của Pythagoras’’
(*)nữ tiểu thuyết gia Argentina, sinh 1915 mất 1990
YOU ARE NOT THE OTHERS (English)
The writings left behind by those whom
Your fears implore won’t have to save you;
You are not the others and you see yourself
Now at the center of the labyrinth woven
By your own steps. The agonies of Jesus or
Socrates will not save you, nor will the
Strength of Golden Siddhartha who,
At the end of the day, accepted death
In the garden. The word written
By your hand or the verb spoken
By your lips, these too are dust. Fate has no pity,
And God’s night is infinite.
Your matter is time, ceaseless
Time. You are each solitary moment.
Jackson Hays
ADAM IS YOUR ASHES
The sword will die just like the ripening cluster (Enghlish)
The glass is no more fragile than the rock.
All things are their own prophecy of dust.
Iron is rust. The voice, already an echo.
Adam, the youthful father, is your ashes.
The final garden will also be the first.
The nightingale and Pindar both are voices.
The dawn is a reflection of the sunset.
The Mycenaean, his burial mask of gold.
The highest wall, the humiliated ruin.
Urquiza, he whom daggers left behind.
The face that looks upon itself in the mirror
Is not the face of yesterday. The night
Has spent it. Delicate time has molded us.
What joy to be the invulnerable water
That ran assuredly through the parable
Of Heraclitus, or the intricate fire,
But now, on this long day that doesn’t end,
I feel irrevocable and alone
CYCLICAL NIGHT
To Sylvina Bullrich
They knew it, the ardent alumni of Pythagoras:
Stars and men cyclically return;
Fatal atoms urgent will repeat
Golden Aphrodite, Thebans, agoras.
A future age will see the centaur press
With solipedous hoof the Lapith’s breast;
When Rome is dust, the Minotaur will roar
In its fetid palace’s infinite night.
Each insomniac night returns: minutial.
The hand this writes will be reborn from the same
Belly, iron armies construct the abyss.
(Edinburgh’s David Hume said the same thing.)
Will we return in yet another cycle,
Like ciphers in a periodic fraction?
Obscure Pythagorean rotation still
Night by night leaves me somewhere in the world
On the outskirts. A remote corner
On the North or South or Westside,
But I always have a sky-blue wall,
A gloomy fig tree and a broken sidewalk.
There is Buenos Aires. Time, which unto men
Brings love or gold, scarcely leaves me
This quiet rose, this vein skein
Of streets repeating the preterit names
Of my blood: Laprida, Cabrera, Soler, Suárez…
Names reverberating (secretly) with reveilles,
Republics, horses and mornings,
Joyous victories, the military dead.
Squares aggravated by masterless nights
Are vasty courtyards of an arid palace
And the unanimous streets that engender space
Are corridors of vague fear and sleep.
The concave night returns Anaxagoras deciphered;
Eternity returns to my human flesh
And the memory or project of a ceaseless poem:
“They knew it, the ardent alumni of Pythagoras… ”
Christopher Mulrooney