Thi pháp của đất/Thế giới của loài dế

Hình ảnh trích từ https://www.pinterest.com

 

 

 

khi nghe tiếng dế cất lên trong khu vườn nhà, tuổi thơ tôi biết ngay là những lời thành thật, từ lúc đêm trằn trọc trên giường cho đến khi dầm mưa dầm nắng để được gặp tận mặt những người bạn nhỏ ấy là cả một biến cố lẫy lừng trong quảng đời tuổi thơ của tôi, biến cố hay biến động nhỉ, tiếng dế như lật tung tôi lên [a, nhà người  không còn nhẩn nha được nữa đâu/một thứ thôi thúc siêu nhiên] những phút kinh cầu mộng mị, như thể về sau, khi đến với chữ nghĩa văn chương, không nói được đâu, lúc con người ta thoát khỏi cái vỏ bọc nhỏ bé của mình để bay lên cõi không người, nó là lồng lộng niềm mong muốn chưa có hình hài, thực ra, nó, văn chương mãi mãi là không có hình hài, cứ trắng một niềm trinh tiết khôn nguôi, cõi dế của tuổi thơ tôi là khúc ngoặc lớn của văn chương, lảo đảo miền hứng thú, vĩnh cửu và dày đặc màu trần thế, tuổi thơ tôi lặn lội đi sưu tập lũ dế về cho vương quốc trinh khiết của mình là không bao giờ có tên trong bất cứ thứ danh mục hiện thực nào,

 

Bên bờ vịnh Cri Bonei [Bi Lị Thi Nại]
10 AM 1.5.2022
[trong trường ca đang viết: THI PHÁP CỦA ĐẤT]